Thái tử trở về tẩm điện, Vân Quỳ đang ngồi trên sập, mân mê chiếc áo ngủ trong tay.
Ban ngày, vì chuyện thân thế và cha ruột nên nàng thất thần cả ngày, ngón tay cũng bị mũi kim đâm mấy lỗ rướm máu.
Nếu không phải biết những năm qua ông ấy cũng quá gian truân, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho một người đàn ông vứt vợ bỏ con. Nàng thà xem như không tồn tại, cũng sẽ không bao giờ gặp lại ông ấy. Dù sao mấy năm nay nàng cũng chưa từng dựa vào ông ấy.
Nhưng giờ đây, nàng có chút không thể xác định.
Ông ấy không biết mẹ mang thai nàng, lại bị thế sự bức bách nên mới không kịp tìm đến? Nếu biết, ông ấy sẽ tam thư lục lễ đón mẹ về, sẽ thật lòng yêu thương mẹ sao?
Hiện giờ biết tới sự tồn tại của nàng, liệu ông ấy có áy náy hay không, có muốn nhận lại đứa con gái này không?
Hay là nói, thấy nàng hiện giờ sống ở Đông Cung an nhàn, thậm chí còn có hi vọng trở thành nương nương, ông ấy vì thăng quan tiến chức nên mới vội vã chạy đến nhận thân?
Nếu là vế sau, nàng cũng sẽ không nhận phụ thân này.
Tình cảm của nàng và điện hạ rất quý. Nàng không có gia thế hiển hách làm chỗ dựa, cũng không có tài hoa của tiểu thư khuê các. Thứ duy nhất nàng có thể trao đi là khả năng xoa dịu chứng đau đầu của hắn, và quan trọng hơn hết chính là tấm lòng chân thành, thuần khiết.
Nếu nàng có một người cha chẳng ra gì, nàng thà không nhận người cha hữu danh vô thật ấy, cũng sẽ không để ông ấy đạp lên nàng mà leo cao, phá hoại sự trong sáng giữa nàng và điện hạ.
Thái tử đứng ngoài điện, lặng lẽ lắng nghe hết tâm sự của nàng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.
Hắn muốn nghe thêm những nghĩ suy thầm kín của nàng về hắn, lại chợt nghe thấy bên trong có một tiếng kêu đau khe khẽ. Mày hắn chau lại, lập tức vội vã bước vào điện, thấy nàng ôm chiếc giỏ thêu trong tay, hắn vội hỏi: “Sao vậy?”
Vân Quỳ mút mút ngón tay vừa bị kim đâm, khẽ đáp: “Không sao, ta sơ ý bị kim đâm vào tay.”
Thái tử bước hai ba bước đến bên nàng, nâng ngón tay bị thương của nàng lên, để sát vào xem xét kỹ càng, mới thấy trên những ngón tay thon dài ấy đã có vài lỗ kim.
Hắn nhíu mày, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa những vết thương ấy, rồi lạnh lùng liếc nhìn chiếc áo ngủ trắng như tuyết trong tay nàng: “Không quen thêu thùa thì đừng làm nữa, lẽ nào cô lại thiếu một chiếc áo ngủ của nàng?”
Vân Quỳ lầm bầm: “Điện hạ đâu thiếu áo ngủ, chỉ cần ngài lên tiếng, cả kinh thành này thiếu gì cô nương nguyện ý may áo ngủ cho ngài, ta e là còn phải xếp hàng dài.”
Thái tử bật cười, véo nhẹ má nàng: “Nàng học những lời này từ đâu vậy?”
Tay Vân Quỳ cầm kim chỉ, vụng về xâu vào rồi lại rút ra.
Thái tử lấy lọ thuốc kim sang trên án thư, Vân Quỳ trơ mắt nhìn hắn quỳ một nửa xuống trước mặt nàng, cau mày lại bôi thuốc cho nàng.
Nàng có chút không quen với dáng vẻ hạ mình này của hắn nên muốn rụt tay lại, nhưng đã bị hắn nắm chặt.
Nàng mím môi, nhìn những vết kim gần như đã lành trên ngón tay, ngượng ngùng nói: “Có phải điện hạ chưa từng thấy vết thương nhỏ như vậy không?”
Thái tử đáp: “Từng thấy.”
Hắn thâm ý liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt chậm rãi dời xuống, dừng lại ở vạt áo mềm mại trước ngực nàng.
Mặt Vân Quỳ thoáng chốc đỏ bừng: “…”
「Đúng là vạch áo cho người xem lưng! Nơi này ngày ngày đều có dấu răng của ngài ấy, dấu răng cũng xem như vết thương nhẹ nhỉ…」
Bôi thuốc xong, Thái tử im lặng giây lát, yết hầu khẽ động: “Chiếc áo ngủ này bao giờ mới làm xong?”
Vân Quỳ đáp: “Tay nghề của ta vụng về nên phải cân nhắc kỹ càng, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng.”
Thái tử: “Hôm nay đừng làm nữa.”
Hắn ném chiếc giỏ thêu sang một bên, bế ngang nàng lên, Vân Quỳ giật mình vội vàng ôm lấy cổ hắn: “Điện hạ, ngài… ngài cho ta nghỉ ngơi chút đi, ta còn đang khó chịu…”
Thái tử nói: “Không phải mỗi tháng đều cho nàng nghỉ bảy ngày rồi sao?”
Vân Quỳ: “…… Đó không phải là vì nguyệt sự sao?”
Thái tử nghiêm trang nói: “Bảo vật quý giá nhất cửa hàng kia đã nói, những ngày này là lúc nàng khát khao nhất.”
Gò má Vân Quỳ ửng hồng, giọng nhỏ dần: “Đâu… đâu phải ai cũng như vậy đâu.”
Nàng không biết phản bác thế nào, người đã bị hắn đè xuống sập.
Thái tử luồn tay vào vạt váy x.oa n.ắn một hồi, đầu ngón tay đã ướt át. Hắn khẽ cười, cố ý dùng ngón tay dính chút dịch hồng chấm nhẹ lên môi nàng: “Xem ra sách nói không sai, nàng quả thật là thể chất này.”
Chưa kịp để nàng giãy giụa, những nụ hôn dày đặc không chút nghi ngờ đã rơi xuống má, xuống cổ nàng.
Rất nhanh nàng đã cảm nhận được sự khác thường của những ngày này. Bị hắn dày vò tê dại, phản ứng đầu tiên của nàng là kháng cự, nhưng khi nóng bỏng áp xuống, da thịt chạm vào nhau, nàng vẫn không kìm được cả người mềm nhũn, vô thức đón nhận.
Nhưng người đàn ông này rất tệ, cứ nhằm đúng lúc nàng ở nửa vời mà ỏi những câu kỳ quái.
“Ngày thường nàng gọi cô thế nào? Gọi thử xem.”
Hai chân Vân Quỳ bị hắn nhấc lên, đầu óc vẫn còn mơ hồ, chưa hiểu ý hắn: “Gọi… điện hạ?”
Thái tử: “Còn gì nữa?”
Nàng còn gọi hắn là gì nhỉ? Ký ức hỗn loạn ghép lại, nàng chợt nảy ra một ý: “Đại… đại ca?”
Vừa dứt lời đã bị trừng phạt một cái đau điếng. Vân Quỳ cắn chặt môi cũng không ngăn được tiếng r.ên rỉ thoát ra từ cổ họng.
Nàng khóc không ra nước mắt, vội vàng đưa tay đẩy hắn ra: “Ngài đừng vội, để ta nghĩ kỹ lại… Là tổ tông?”
Rõ ràng vẫn chưa phải đáp án hắn muốn, lần này gần như chạm đến nơi sâu nhất, nước mắt nàng lập tức trào ra: “Ta cũng chưa từng gọi khác mà…”
Thái tử vẫn không chịu buông tha: “Nghĩ tiếp.”
Vân Quỳ bị hắn dày vò sắp phát điên, vừa nắm chặt vạt chăn cố gắng chịu đựng, vừa lục lọi ký ức trong đầu, cuối cùng không chắc chắn hé miệng: “Thái tử… Thái tử ca ca?”
Giọng nói mềm mại tinh tế, tựa như chiếc lông vũ mềm nhẹ lay động trái tim.
Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng, giọng khàn khàn: “Sau này có thể gọi như vậy trên giường, nhưng vẫn chưa đúng.”
Khen thì khen, phạt vẫn phải phạt.
Vân Quỳ nắm chặt ngón tay, toàn thân run rẩy: “Tiêu…”
Khẩu hình chữ “Quý” đã hé ra một nửa, vẫn bị nàng cố gắng nuốt ngược trở lại. Người này dường như ghét cách gọi ấy nhất, thậm chí còn cảm thấy gọi đày đủ cả tên hắn còn tốt hơn.
Nàng cố nén run rẩy, khẽ nói: “Tiêu… Kỳ An?”
Hơi thở người đàn ông dần nặng trĩu, đôi mắt phượng đen láy ẩn chứa ngọn lửa nóng bỏng, tựa như muốn thiêu đốt cả người nàng.
“Tên của cô nàng có thể gọi tùy ý, nhưng thứ cô muốn bây giờ không phải cái này.”
Vân Quỳ hoàn toàn mê man trong từng đợt sóng sâu dữ dội.
Thái tử nhắc nhở nàng đúng lúc: “Ở bên ngoài cô gọi nàng thế nào?”
Cuối cùng Vân Quỳ cũng nhớ ra câu “phu nhân” hắn nói ở phố Xương Lạc, Bình Châu, hàng mi dính đầy nước mắt khẽ run rẩy.
「Chữ ngài ấy muốn nghe… là phu quân?」
Trong đầu bỗng nhớ tới đêm đó, nàng và hắn thẳng thắn bày tỏ cõi lòng với nhau, quả thật nàng đã từng nói một câu như vậy——
“Nếu điện hạ chỉ là một quan lại nhỏ bé hay một người buôn bán bình thường, nếu ngài gọi ta một tiếng phu nhân ở ngoài, ta cũng có thể vui vẻ gọi ngài là phu quân.”
Trong lúc phân tâm, người đàn ông lại va chạm mãnh liệt một trận, Vân Quỳ cắn răng hoàn hồn: “Điện hạ muốn nghe cái này?”
Thái tử nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt nặng nề.
Vân Quỳ nghiêng đầu, muốn tránh ánh mắt của hắn, nhưng lại bị hắn mạnh mẽ xoay trở lại, buộc phải đối diện với hắn.
Nàng vẫn cụp mắt, cắn môi nói: “Ta không dám… điện hạ đừng ép ta.”
Thái tử trầm giọng hỏi: “Vì sao không dám?”
Vân Quỳ không biết trả lời thế nào, im lặng hồi lâu mới nói: “Điện hạ là trữ quân tôn quý, đâu phải là phu quân của một nữ tử tầm thường? Sau này khó tránh khỏi tam cung lục viện, sao ta dám một mình bá chiếm điện hạ?”
Thái tử nhíu mày: “Cô nói muốn tam cung lục viện bao giờ?”
Vân Quỳ càng không dám nghĩ: “Điện hạ vốn là con một, nếu hậu cung không phong phú, sớm sinh con nối dõi, các đại thần sẽ không chịu bỏ qua đâu.”
Thái tử nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: “Nàng không muốn sinh con cho cô?”
「Muốn thì muốn, nhưng cũng phải có mà sinh chứ. Ngài ngày ngày cày cấy, chẳng phải vẫn chưa có động tĩnh gì sao…」
Vân Quỳ ngượng ngùng liếc nhìn hắn, biết hắn đã nghe thấy.
Thái tử âm thầm nghiến răng: “Ý nàng là, cô làm vẫn chưa đủ?”
Vân Quỳ vội vàng bảo đảm mình tuyệt đối không có ý đó, lập tức nói: “Con cái còn phải xem duyên phận nữa. Ngài nhìn Thế tử Ninh Đức Hầu, còn cả ta, cha mẹ ta… nhưng cũng có người dù cày cấy bao nhiêu cũng vô ích. Không phải ta nói ngài đâu, ta đang nói có những người…”
Còn chưa nói xong, người đã bị lật mạnh lại, nàng khóc thút thít nắm chặt chăn, hối hận không thôi.
Ánh mắt Thái tử trầm xuống, trong lòng cũng u uất, cuối cùng thử dùng vài chiêu thức trong cuốn bảo vật quan trọng.
Nàng bị đầu lưỡi hắn mút mát, khóc như lê hoa đái vũ, toàn thân run rẩy. Nàng chưa từng nghĩ tới, hắn lại nguyện ý đối xử với nàng như vậy.
“Điện hạ đừng ép ta nữa! Ta thà chết cũng không chịu khuất phục…”
「Ta rất dễ dàng khuất phục mà huhuhu…」
「Chẳng phải chỉ gọi phu quân thôi sao… ta gọi trong lòng cũng vậy, ngài nghe thấy là được rồi…」
Thái tử ngẩng đầu, môi mỏng dính chút dịch của nàng, vẫn không chịu buông tha dễ dàng.
“Gọi trong lòng thì tính là gì, nàng đang qua loa có lệ với cô sao?”
Cả người Vân Quỳ run rẩy dữ dội, nàng thật sự không chịu nổi sự liế.m láp qua lại của hắn, cuối cùng gần như vò nát tấm vân cẩm dưới thân, khóc lóc gọi: “Điện hạ phu quân…”
Thái tử: “Không cần hai chữ phía trước.”
Vân Quỳ cắn chặt môi, giọng nói mang theo tiếng nức nở, nhỏ đến không thể nhỏ hơn: “Phu quân…”
Thái tử thở dài một tiếng thật sâu, ngồi dậy xoa xoa má nàng, nhét vào tay nàng một chiếc khăn lụa: “Ngoan, lau mặt cho cô.”
Mặt Vân Quỳ nóng bừng, nàng cố nén xấu hổ, cẩn thận lau sạch vết nước trên mặt hắn, trong lòng ngũ vị tạp trần: “Điện hạ bắt nạt ta…”
Thái tử khẽ cười: “Bảo nàng gọi phu quân là bắt nạt sao?”
Vân Quỳ tức giận nói: “Ngài đây là dùng cực hình bức cung ta.”
Thái tử khẽ chạm vào vết nước trên môi: “Cô sẽ không đối xử với phạm nhân như vậy.”
Vân Quỳ quay mặt đi, vẫn nhỏ giọng kháng cự: “Thật sự không thể gọi, đây là đại nghịch bất đạo.”
Thái tử nói: “Cô chính là đạo lý của thế gian này.”
Vân Quỳ: “……”
Thái tử nắm lấy gáy nàng: “Nhớ kỹ cách gọi này, sau này cô vẫn muốn nghe.”
Vân Quỳ chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Đêm nay bị hắn dày vò hết lần này đến lần khác, cuối cùng nàng trực tiếp gục trên lồng ng.ực rắn chắc của hắn mà ngủ thiếp đi.
Đêm khuya.
Một bóng đen quỷ mị lẻn vào Dưỡng Tâm Điện.
Thuần Minh Đế tựa lưng vào long ỷ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một năm qua, triều đình sóng gió khiến cả tinh thần và thể xác ông ta đều mệt mỏi. Thế lực khổ tâm gầy dựng như nhà cao cửa rộng đổ sụp, những đại thần tâm phúc được trọng dụng cũng liên tiếp gặp chuyện. Ông ta đã gần bốn mươi tuổi, chỉ cảm thấy thân tâm mệt mỏi, dù đêm nay triệu hạnh hai mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng ông ta cũng hữu tâm vô lực.
Lư Túc lặng lẽ tiến vào điện, quỳ xuống trước mặt Thuần Minh Đế: “Bệ hạ, mọi việc đã ổn thỏa.”
Thuần Minh Đế chậm rãi nắm chặt hai tay, vẻ mặt lộ vẻ dữ tợn: “Những thứ hương độc kia thật sự có thể khiến Thái tử phát cuồng mất kiểm soát, nổ tan xác mà chết sao?”
Lư Túc cúi đầu: “Hương độc trộn lẫn trong nước tắm Phật không để lại dấu vết. Kể cả là cao tăng ở chùa Bát Nhã cũng không thể ngửi ra bất kỳ sơ hở nào, nhưng lại là điểm chí mạng đối với chứng đau đầu của Thái tử. Vi thần chắc chắn chín phần, chỉ cần Thái tử có mặt tại lễ Phật, chắc chắn hắn sẽ phát bệnh, va chạm với Thần Phật trước mặt triều thần và tông thất, sau đó thất thố giết người. Cho dù hắn không chết vì điên cuồng, Cẩm Y Vệ cũng có thể lấy lý do trừ tà diệt quái, trả lại sự thanh tịnh cho Phật gia mà tru sát Thái tử tại chỗ.”
Thuần Minh Đế trầm giọng: “Trẫm tin ngươi nốt lần này nữa, việc này tuyệt đối không được xảy ra sai sót!”
Lư Túc lập tức chắp tay tuân mệnh.
Mùng tám tháng tư, lễ tắm Phật.
Thái tử phân phó thiện phòng làm cho nàng một bát mì trường thọ, nhìn nàng ăn xong mới nói: “Hôm nay nàng theo cô đến chùa Bát Nhã.”
Vân Quỳ vừa định mở miệng hỏi, lại nghe hắn nói: “Ông ấy cũng sẽ đi theo xa giá đến trước.”
Vân Quỳ lập tức căng thẳng: “Chàng nói…”
Phụ thân?
Hôm nay nàng sẽ gặp ông ấy sao?
Thái tử đứng dậy nắm lấy bàn tay hơi lạnh của nàng: “Đi thôi.”
Lễ tắm Phật là một sự kiện Phật giáo long trọng nhất trong năm. Hôm nay Đế Hậu, tông thất, trọng thần trong triều đều phải đến chùa Bát Nhã tắm Phật cầu phúc.
Cỗ xe ngựa sơn đen dừng lại ngoài Đông Hoa Môn, phía trước có bốn con tuấn mã dẫn đường, vô số thị vệ đeo đao xếp hàng chỉnh tề. Toàn bộ đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, khi di chuyển, tiếng bánh xe nặng nề lăn bánh và tiếng ma sát của áo giáp binh khí vang lên tựa như nghiền nát bên tai.
Vân Quỳ bất an trong lòng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Xe ngựa tiến vào phố chính, bên tai dần dần truyền đến tiếng ồn ào. Lúc này, Vân Quỳ mới dám mạnh dạn vén một góc rèm xe, lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Gió nhẹ tháng tư nhẹ nhàng thổi qua mặt, nàng hít sâu một hơi, cuối cùng cũng sự căng thẳng trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Thái tử lấy từ ngăn bí mật ra một chiếc hộp gỗ đỏ tinh xảo đưa cho nàng: “Quà sinh nhật, mở ra xem thử?”
Vân Quỳ hoàn hồn: “Điện hạ còn chuẩn bị quà sinh nhật cho ta sao?”
Nàng cẩn thận mở khóa hộp, vốn tưởng trong hộp là những món trang sức vàng bạc, không ngờ lại là một xấp dày cộp… khế đất?!
Thái tử liếc nhìn nàng, thờ ơ nói: “Mấy chục mặt tiền cửa hàng nàng vừa nhìn thấy đều ở đây.”
Theo như hắn biết, Thịnh Dự đã mua không ít son phấn và trang sức trên con phố đó tặng nàng làm quà sinh nhật.
Vậy thì hắn dứt khoát bỏ tiền mua lại hết những cửa hàng đó, tặng cho nàng toàn bộ.
Vân Quỳ trợn mắt há mồm, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Thái tử nhàn nhạt nói: “Không phải nàng vẫn luôn trách cô thu mất khế đất ở Phủ Bình Châu của nàng sao? Những thứ này cô bồi thường cho nàng, đã đủ chưa?”
Trước mắt Vân Quỳ tối sầm lại, đột nhiên có chút choáng váng vì tiền.