Vân Quỳ mân mê độ dày của xấp khế đất, đầu ngón tay run rẩy: “Ta chưa hiểu việc đời, điện hạ có thể nói đại khái cho ta biết, những thứ này trị giá bao nhiêu tiền không?”
Thái tử khẽ cười: “Dưới chân hoàng thành tấc đất tấc vàng, đây đều là những cửa hàng sầm uất nhất trên con phố chính, mỗi gian cửa hàng không chừng trị giá từ trăm lượng đến ngàn lượng bạc. Đợi đến sáu tháng cuối năm thu tiền thuê, ước tính sơ sơ cũng được ngàn lượng.”
Vân Quỳ trợn tròn mắt, bị niềm vui bất ngờ ập đến làm cho đầu óc choáng váng: “Vậy chẳng phải là… giá trị cả vạn? Hơn nữa mỗi tháng mỗi năm đều có lợi nhuận?”
Thái tử: “Ừ.”
Mắt Vân Quỳ sáng như sao, ánh lên vẻ vui sướng rộn ràng: “Vậy chẳng phải ta là tiểu nương tử giàu có nhất kinh thành rồi sao!”
Khóe môi Thái tử cong lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng: “Lương bổng hàng năm của Hoàng hậu là hai ngàn lượng, của Thái tử phi là một ngàn lượng, cộng thêm những thứ này, chắc là có thể xem là giàu có nhất rồi.”
Nụ cười trên môi Vân Quỳ cứng đờ, bị ánh mắt của hắn nhìn đến tim đập thình thịch. Nàng cúi đầu tiếp tục đếm xấp khế đất của mình: “Điện hạ nói gì vậy.”
Thái tử ôm nàng đến bên cạnh: “Sao, không muốn à?”
“Hay là…” Ánh mắt hắn sắc bén, “Nàng chỉ thích tiền của cô, không thích con người cô?”
Hắn ghé sát lại gần, từng lời nói đều mang theo hơi thở nóng rực, khiến vành tai nàng tê dại.
“Tất nhiên là ta thích cả hai, nhưng…”
Dường như nàng hơi sợ hãi danh phận, sợ thân phận của mình thấp kém và không xứng đáng, sẽ trở thành trò cười trong mắt người khác, cho nên luôn vô thức trốn tránh những chủ đề này.
Thái tử nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm nghị: “Người cô đã chọn, không có gì là không xứng cả. Lẽ nào nàng hy vọng sau này cô sủng hạnh những nữ tử khác?”
Vân Quỳ vội nói: “Dĩ nhiên là không phải.”
Tuy biết chuyện đó khó có khả năng xảy ra, nhưng cứ nghĩ đến sau này điện hạ cũng giống như đương kim bệ hạ, tam cung lục viện mỹ nhân như mây, người nàng thích nhất lại ân ái mặn nồng với người khác, lồng ng.ực rắn chắc kia cũng bị người khác vu.ốt ve, trong lòng nàng lại có chút buồn bã khó tả.
Thái tử âm thầm nghiến răng nói: “Nếu nàng đã không muốn làm Thái tử phi, sau này cơ bụng cơ ngực của cô sẽ bị người khác sờ soạng. Vàng bạc châu báu vốn thuộc về nàng cũng sẽ bị chia thành vô số phần cho hậu cung, nàng cũng đừng mơ trở thành tiểu nương tử giàu có nhất kinh thành nữa. Những khế đất này trả lại cho cô trước đi, kẻo sau này không đủ chia…”
Lúc này Vân Quỳ mới như gà mẹ giữ con ôm chặt hộp gấm trong tay: “Sao điện hạ lại lật lọng như vậy!”
Thái tử lạnh lùng liếc nhìn nàng: “Là chính bản thân nàng không muốn.”
Vân Quỳ “Ai nha” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Không phải là ta không dám mơ tưởng hão huyền sao? Chàng cũng biết đấy, ta chỉ có chút bản lĩnh này, lại chưa từng đọc sách thánh hiền, chưa từng thấy việc đời, làm sao có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ?”
Thái tử nói: “Nàng không cần phải làm gì cả, chỉ cần đứng bên cạnh cô, hưởng tôn sủng vô thượng, vạn người kính bái.”
Vân Quỳ: “Nhưng ta…”
Thái tử nhíu chặt mày: “Còn muốn kháng chỉ?”
Vân Quỳ khó xử hồi lâu, duỗi hai ngón tay ra: “Ta còn hai câu hỏi cuối cùng.”
Thái tử: “Nàng nói đi.”
Vân Quỳ do dự thăm dò: “Những phân vị khác như trắc phi, lương đệ, một năm đại khái có bao nhiêu bổng lộc?”
Thái tử giận quá hóa cười: “Không có trắc phi và lương đệ. Nếu nàng thật sự muốn làm cũng được, một xu cô cũng không cho.”
Vân Quỳ: “……”
「Như vậy thật không có phúc rồi.」
“Vậy ta còn một câu hỏi cuối cùng.”
Vân Quỳ ngước mắt nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Điện hạ… có hối hận không?”
Vẻ mặt Thái tử trầm xuống.
Vân Quỳ biết hắn không thích nghe, nhưng có những lời không thể không nói: “Mẹ ta, còn cả ta nữa, cả đời này chưa gặp được mấy người đàn ông tốt. Sau này nếu điện hạ gặp được tiểu thư khuê các nhà nào đoan trang hiền thục, gia thế bất phàm, thích hợp làm vợ của chàng hơn ta. Điện hạ có thể bảo đảm mình sẽ không thay lòng đổi dạ không? Điện hạ là bậc chí tôn thiên hạ, còn ta thấp cổ bé họng, làm sao có thể xoay chuyển được ý nghĩ của chàng.”
Thái tử nhếch môi: “Trong mắt nàng, cô là kẻ trăng hoa, có mới nới cũ sao? Dù nàng có thay lòng, cô cũng không. Đừng quên, hơn hai mươi năm qua cô chỉ có một mình nàng, ngược lại là nàng giăng lưới thả thính khắp nơi, đối với cô cũng là thấy sắc nảy lòng tham, lòng đầy mơ ước. Cô còn chưa so đo với nàng, nàng đã vừa ăn cướp vừa làng rồi?
Lúc này Vân Quỳ mới ngượng ngùng cười, khẽ hôn lên môi hắn: “Điện hạ vĩ đại nhất, anh tuấn nhất, ta sẽ không thay lòng đổi dạ đâu.”
Thái tử gắt gao nhìn nàng: “Giả sử có một ngày dung nhan của cô tàn phai, tuổi già xế bóng, nàng có động lòng trước những chàng trai trẻ tuổi tuấn mỹ?”
Vân Quỳ giả vờ suy nghĩ, nhưng vừa chớp mắt, eo nàng đã bị một lực kéo mạnh vào người hắn.
Đôi môi mỏng nóng bỏng của người đàn ông hung hăng áp xuống, mạnh mẽ cạy mở hàm răng, thoáng chốc cướp đi toàn bộ hơi thở của nàng.
Nàng bị nụ hôn làm cho chân tay mềm nhũn, cả người run rẩy, căn bản không còn sức chống cự, ngồi trên đùi hắn, cảm nhận được sự hung hãn khác thường của nơi ấy.
Sợ hắn làm bừa trong xe, lại không rảnh miệng cầu xin, nàng chỉ có thể thầm cầu xin trong lòng.
「Ta sai rồi! Cả đời này ta chỉ thích điện hạ! Mau thả ta ra đi huhu, sắp đến chùa Bát Nhã rồi, lát nữa xuống xe ta còn mặt mũi nào gặp người khác. Điện hạ cũng phải lên tế đàn cầu phúc, đừng va chạm thần linh……」
「Điện hạ tốt, tổ tông tốt, Thái tử ca ca, phu quân phu quân……」
Nghe thấy tiếng gọi này, người đàn ông hung hăng cắn một cái vào môi nàng, lúc này mới chậm rãi buông nàng ra.
Thoát khỏi gông cùm xiềng xích, Vân Quỳ mới có thể há to miệng thở d.ốc, đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ như bị ức hiếp thê thảm.
Nàng run rẩy bám lấy vai hắn, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Với sự dũng mãnh của điện hạ, chỉ sợ bảy tám mươi tuổi vẫn còn hùng phong như cũ, hơn hẳn nam tử bình thường. Nhưng điện hạ cũng không thể túng dục quá độ, biết tiết chế mới có thể lâu dài.”
Thái tử nhàn nhạt nói: “Cô tự có chừng mực, không cần nàng nhắc nhở.”
Vân Quỳ thầm bĩu môi.
「Có cái rắm mà chừng mực, một đêm gọi năm lần là có chừng mực sao?」
Bị hắn lạnh lùng liếc một cái, nàng vội rụt cổ lại, xuống khỏi người hắn, lặng lẽ đếm xấp khế đất của mình.
Có điều nghĩ lại vẫn không nhịn được mà mừng thầm, khóe miệng cong lên không kìm nén được: “Hồi nhỏ mợ tìm người xem bói cho ta, nói ta có tướng đại phú đại quý, bây giờ xem ra quả thật không sai, ta rất hạnh phúc!”
Thái tử nhìn nụ cười rạng rỡ của nàng, ánh mắt cũng dần dịu dàng.
Chỉ là chùa Bát Nhã cách càng ngày càng gần, vừa nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, niềm vui sướng trong lòng Vân Quỳ nhanh chóng bị sự lo lắng thay thế.
Thấy nàng lại vén rèm xe nhìn ra ngoài, Thái tử không khỏi nói: “Ông ấy không ở trong thân vệ của cô, bây giờ nàng không thấy được đâu.”
Ngón tay Vân Quỳ nắm chặt rèm xe, nàng thu ánh mắt về, cố tỏ ra bình tĩnh: “Ta không nhìn ông ấy, ta chỉ… hít thở không khí.”
Thái tử trầm ngâm giây lát, nói: “Ông ấy hiện giữ chức tam phẩm Chỉ huy đồng tri Cẩm Y Vệ, hôm nay đi theo xa giá của vua. Lát nữa đến chùa Bát Nhã, nàng cứ đợi bên ngoài tế đàn, không cần phải ở bên cạnh cô. Cô sẽ phái Hoài Thanh Hoài Trúc đi theo bảo vệ nàng, đến lúc đó nàng sẽ thấy ông ấy.”
「Thì ra là Cẩm Y Vệ, áo Phi Ngư, đao Tú Xuân, chắc hẳn rất dễ nhận ra.」
Vân Quỳ im lặng một hồi, chợt nhớ ra điều gì, lại không nhịn được hỏi: “Điện hạ có gặp nguy hiểm không?”
Thái tử bóp nhẹ ngón tay nàng: “Không sao đâu, đừng lo lắng.”
Lễ tắm Phật là một sự kiện Phật giáo long trọng, hoàng thất tông thân và trọng thần từ ngũ phẩm trở lên đều sẽ có mặt. Thuần Minh Đế chắc chắn sẽ hành động.
Tần Qua cũng đã điều tra ra dạo này Lư Túc giấu giếm hành tung, thực chất là luôn ở chùa Bát Nhã, chưa rõ là định bày ra những cạm bẫy gì.
Thái tử vốn cũng đã nghĩ đến việc không mang theo nàng xuất cung. Nhưng nghĩ đến việc để nàng một mình trong cung, không chừng sẽ có người động đến nàng, bắt cóc nàng để uy hiếp, hoặc nhét thuốc độc vào miệng nàng, rót thuốc độc vào họng nàng, thật sự là rất khó đề phòng.
Mang theo bên mình vẫn là an toàn nhất.
Gần chùa Bát Nhã tạm thời chưa phát hiện thuốc nổ và mai phục. Nếu là thích khách bình thường thì cũng không cần phải lo lắng nhiều, hắn đã mang theo đủ thân binh và ám vệ, có thể bảo vệ an toàn cho nàng.
Xe ngựa của Thái tử chậm rãi dừng lại dưới chân núi.
Hắn xuống xe trước, Vân Quỳ theo sát phía sau, giả vờ như không có chuyện gì ngước mắt nhìn quanh. Nàng thấy kiệu vua lọng che như mây, kinh cờ phấp phới, đội ngũ cấm quân và người hầu kéo dài vô tận.
Mặc dù vậy, nàng vẫn nhận ra một đội Cẩm Y Vệ trang phục sáng mắt trong đám cấm quân đen nghịt.
Đặc biệt là người dẫn đầu, ông ấy mặc áo phi ngư dệt gấm đỏ thẫm tôn lên gương mặt như ngọc, dáng người thẳng tắp, càng thêm nổi bật giữa nhóm Cẩm Y Vệ mặc áo gấm xanh đậm dệt vàng.
Nhìn kỹ ngũ quan của ông ấy, mày kiếm mắt sáng, mũi cao như ngọc, gương mặt tuấn lãng. Dù có dấu vết của năm tháng, nhưng lại thêm vài phần tiêu sái thanh tú, khí chất như dao lâm ngọc thụ.
Vị chỉ huy sứ đeo mặt nạ đồng thau dường như hôm nay không có mặt. Trong Cẩm Y Vệ, chức quan lớn nhất chính là Chỉ huy đồng tri, đứng ở đầu đội ngũ, y phục khác biệt hoàn toàn với những người khác, chắc hẳn đó là ông ấy?
Nhưng phụ thân ít nhất cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nàng thậm chí còn nghĩ đến hình ảnh một ông già xấu xí, sao lại trẻ trung tuấn tú như vậy!
Vân Quỳ liếc nhìn một cái, nhận thấy người kia cũng nhìn sang, bốn mắt chạm nhau, tim nàng đập như trống dồn, vội vàng cụp mắt xuống.
Trực giác mách bảo là ông ấy nhưng lại không dám nhìn nhiều, sợ ông ấy nghĩ nàng tò mò muốn nhận cha.
Vừa thấy Thái tử xuống xe, ánh mắt Thịnh Dự khóa chặt vào tỳ nữ mặc áo lụa xanh thêu hoa theo sau hắn.
Ngoài hai ám vệ nữ ở đây, bên cạnh Thái tử chỉ mang theo một cung nữ này, muốn không chú ý cũng khó.
Đặc biệt là vào khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt nàng, trái tim vốn đã không mấy bình tĩnh của Thịnh Dự lại càng không ngừng run rẩy.
Cô nương khoảng mười mấy tuổi, dung mạo mặt trắng má hồng, mắt ngọc mày ngôi, đôi mắt nai trong veo như hổ phách, vạt váy nhẹ nhàng bay trong gió tựa như cành liễu mới nhú lộc xuân, thướt tha yêu kiều.
Không thể không thừa nhận, quả thật rất giống ông ấy.
Tướng mạo mẹ nàng – Thích Anh, Thịnh Dự chưa từng gặp, mọi ấn tượng đều đến từ cử chỉ và giọng nói của bà ấy. Bà ấy dịu dàng chu đáo, nhưng cũng rạng rỡ mạnh mẽ, như đóa hoa nở rộ giữa cánh đồng hoang, vừa có nét e ấp của thiếu nữ, vừa tràn đầy sức sống mãnh liệt.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Thịnh Dự gần như đã xác định, đây chính là con gái của ông ấy và Thích Anh.
Hơn nữa, nàng không gầy yếu xanh xao như ông ấy tưởng tượng. Có lẽ Thái tử đã biết được mối quan hệ giữa nàng và ông ấy, nên mới đặc biệt chăm sóc. Trông cô nương ấy ánh mắt sáng ngời, sắc mặt hồng hào.
Có lẽ là Thái tử đã dặn trước, cô nương biết hôm nay ông ấy có mặt nên chỉ liếc nhìn ông ấy một cái rồi cụp mắt xuống, môi khẽ mím lại, lộ vẻ bồn chồn bất an.
Thái tử đương nhiên cũng chú ý đến Thịnh Dự.
Đồng thời nội tâm của Tào Nguyên Lộc bên cạnh cũng không ngừng hoạt động.
「Thịnh đại nhân cũng long trọng quá rồi! Ngày thường một thân áo xanh đen, ăn mặc u ám chết chóc. Hôm nay sợ cô nương không thấy mình, cố ý mặc một thân áo gấm đỏ, rất có phong thái của trạng nguyên cưỡi ngựa đeo gươm năm nào! Ai có thể từ chối một người cha tuấn tú tiêu sái như vậy chứ!」
Thái tử không khỏi nhíu mày.
Bộ trang phục này của Thịnh Dự quả thật rất nổi bật. Bản thân ông ấy đã có dung mạo cực kỳ tuấn mỹ, lại được bộ phi ngư này tôn lên vẻ phong độ xuất sắc. Đâu còn nhận ra là người đã quá bốn mươi tuổi, nhìn chỉ khoảng ba mươi đổ lại.
Ngay cả Thuần Minh Đế cũng không nhịn được liếc nhìn mấy lần. Mấy vị phi tần hậu cung nghe nói đây là Võ Trạng nguyên thời Tiên đế, càng liên tục nhìn sang.
Thịnh Dự không để ý đến ánh mắt của người khác, một lòng chỉ muốn gặp con gái nói chuyện, giải thích những chuyện năm xưa cho nàng nghe, đưa cho nàng món quà sinh nhật mình đã chuẩn bị.
Dù nàng có nguyện ý nhận ông ấy làm cha hay không, Thịnh Dự cũng sẽ bù đắp cho nàng những điều tốt đẹp nhất.
Hiện trường tắm Phật ở chùa Bát Nhã, mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong xuôi.
Thái tử bước lên bậc đá, quay đầu nói với Vân Quỳ: “Ở đây đợi cô, đừng chạy lung tung.”
Vân Quỳ có vài lời muốn hỏi nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu “Điện hạ cẩn thận”, rồi ngoan ngoãn đứng đợi bên ngoài.
Nàng giả vờ như không có chuyện gì liếc nhìn xung quanh, thấy Cẩm Y Vệ tiến vào trong theo nghi trượng của Thuần Minh Đế, bóng lưng phi ngư đỏ thẫm dần biến mất ở cuối tầm mắt, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thái tử vừa bước vào nơi tổ chức, hương Phật nồng nặc xộc vào mũi, hắn không khỏi nhíu chặt mày lại.
Do chứng đau đầu nên hắn vô cùng nhạy cảm với hương liệu, kể cả là hương Phật an thần tĩnh tâm này, cũng khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu.
Thấy vẻ mặt hắn không vui, Tào Nguyên Lộc kịp thời nói: “Hay là để cô nương vào theo hầu đi ạ?”
Thái tử xoa nhẹ thái dương: “Không cần.”
Hôm nay nơi tổ chức sẽ không yên bình như vậy, hà tất phải để nàng rơi vào hiểm cảnh.
Giữa tế đàn thờ một pho tượng Phật bằng vàng khổng lồ, một đám cao tăng mặc áo cà sa đứng dưới tế đàn. Hoàng thất tông thân và quần thần theo sau, xếp hàng chỉnh tề theo phẩm cấp lớn nhỏ.
Chuông trống đồng loạt vang lên, tiếng Phạn nổi lên, tám tăng nhân nâng một chiếc chậu hương mạ vàng đặt ngay trước tượng Phật, các võ tăng gánh nước hương, đổ vào trong chậu.
Mặt nước trong chậu nước hương sương khói lượn lờ, cánh hoa trôi nổi, hương thơm Phật môn nồng hậu sâu lắng lan tỏa khắp không gian tế đàn.
Thuần Minh Đế mặc cổn phục Minh Hoàng, bước lên tế đàn dưới sự vây quanh của các hộ vệ. Ông ta múc một muỗng nước hương, chậm rãi tưới lên tượng Phật bằng vàng. Đây là ý thanh lọc tâm hồn, tiêu trừ nghiệp chướng, tăng chúng đồng thanh niệm kinh, nhất thời hương khói mịt mù, tiếng Phạn du dương.
Ngay sau đó, Hoàng hậu bước lên tế đàn, cũng theo nghi lễ, tắm Phật, cầu phúc cho bá tánh.
Sau đó, có tăng nhân dâng chiếc muỗng vàng cho Thái tử.
Toàn thân Thái tử như bị sương mù bao phủ, chỉ cảm thấy một cơn cuồng loạn khó tả dâng lên trong lòng. Trong đầu truyền đến cảm giác như bị hàng ngàn mũi kim châm.
Cùng lúc đó, giữa tiếng niệm kinh du dương trong pháp trường, bên tai đột nhiên vang lên tiếng lòng đột ngột của Thuần Minh Đế.
「Tiêu Kỳ An, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!」
「Hương trong nước này vô hại với người bình thường, nhưng lại là thứ thuốc kíc.h th.ích hiệu quả nhất đối với đám cổ trùng trong đầu ngươi. Sợ rằng đến chết ngươi cũng không biết, chứng nhức đầu hành hạ ngươi bao nhiêu năm qua thực chất là do cổ trùng gây ra!」
「Trẫm đã nhẫn nhịn ngươi hai mươi năm rồi, mọi chuyện cũng nên kết thúc thôi.」
Thì ra là… cổ trùng.
Đôi mắt Thái tử đỏ ngầu, âm thầm siết chặt nắm tay.
Thuần Minh Đế đứng dưới tế đàn, chăm chú nhìn biểu cảm của hắn.
Lư Túc giấu mình trong bóng tối cũng căng thẳng tột độ, chỉ chờ Thái tử đến gần nước hương, đợi hương độc hoàn toàn xâm nhập cơ thể, đám cổ trùng trong đầu bị kích phát. Đến lúc đó, dù Thái tử không bị cổ trùng cắn đứt kinh mạch, nổ tan xác mà chết, Lư Túc cũng có thể lấy lý do hộ giá, tiêu diệt triệt để Thái tử đang phát điên trên tế đàn.
Thuần Minh Đế thấy sắc mặt Thái tử trắng bệch, trong mắt giăng đầy tơ máu, song người lại chậm chạp không chịu lên tế đàn. Dưới tác dụng của làn hương mù mịt, cũng không khiến hắn đau đớn tột cùng hay mất kiểm soát phát cuồng.
Thuần Minh Đế rất nhanh đã mất hết kiên nhẫn, thậm chí còn đích thân lên tiếng thúc giục: “Thái tử còn không mau lên đài cầu phúc, kẻo lỡ mất giờ lành!”
Thái tử nhắm chặt đôi mắt.
Một lúc lâu sau, hắn trầm giọng nói: “Bệ hạ lòng mang quỷ vực, dù ngàn vái vạn cầu cũng vô ích. Cô thấy lễ tắm Phật hôm nay nên dừng lại thôi.”
Giọng hắn không lớn, nhưng đủ để các cao tăng dưới tế đàn và các tông thân trọng thần gần đó nghe rõ mồn một.
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, Thuần Minh Đế trừng mắt giận dữ, cơ mặt giật giật không ngừng.