Sau Khi Bị Thái Tử Âm Độc Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 78

Trong khi nghi lễ tắm Phật diễn ra được một nửa, giữa bao nhiêu ánh mắt đổ dồn, Thái tử buông một câu nói nước đôi rồi quay người rời đi, không ai dám tiến lên ngăn cản.

Lưng Tần Minh Đế lạnh toát mồ hôi, gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Thái tử rời đi, khoét mắt gần như muốn nứt toác ra.

Hoàng hậu và Thần vương cũng nghe thấy câu “lòng mang quỷ vực” của Thái tử. Lẽ nào hôm nay Thuần Minh Đế có hành động gì đó và đã bị Thái tử phát hiện?

Các thân vương tôn thất dưới đài tế không hiểu ra sao, nhưng cũng không ai dám trực tiếp chất vấn Thuần Minh Đế, càng không ai dám tiến lên bảo Thái tử nói rõ ràng.

Mà sắc mặt Thái tử âm trầm, tơ máu giăng đầy trong mắt, giống hệt như điềm báo phát bệnh đau đầu. Toàn thân hắn tỏa ra khí lạnh khiến người ta không rét mà run, ngay cả quân thân vệ của Thuần Minh Đế dưới đài tế cũng không dám ngăn cản nhiều hơn.

Các đại thần dưới đài tế nhìn nhau, bàn tán xôn xao, cuối cùng Hoàng hậu lên tiếng trấn an: “Cửa Phật thanh tịnh không được ồn ào, Thái tử thân thể không khỏe nên hồi cung trước, nghi lễ tắm Phật tiếp tục.”

Lúc này mọi người mới im lặng.

Hoàng hậu nhìn về phía Thuần Minh Đế bên cạnh, chỉ thấy ông ta nhíu chặt lông mày, mặt mày gần như vặn vẹo. Ông ta dường như đang cố gắng kìm nén lửa giận, bà ta chỉ đành dùng ánh mắt ra hiệu cho phương trượng của chùa Bát Nhã, mời ông ta tiếp tục các nghi thức còn lại.

Lư Túc trốn trong bóng tối thấy tình hình thay đổi, trong lòng cũng không cam tâm.

Hương liệu trong nước tắm Phật đã bỏ đủ thuốc độc khiến Thái tử phát điên và mất kiểm soát. Nhưng không biết xảy ra sai sót ở bước nào mà con trùng trong đầu hắn không còn nhạy cảm, linh hoạt như trước.

Trước đây cũng có một lần, Thái tử không kiểm soát được cảm xúc trước mặt các triều thần. Đó là do Lư Túc âm thầm giở trò, tăng liều lượng thuốc độc trong lò xông hương dùng trong cung yến, khiến Thái tử phát bệnh đau đầu tại chỗ, đột nhiên điên cuồng như bị ma quỷ ám.

Có điều ám vệ dưới tay hắn đều là cao thủ, lần đó không thể thuận lợi lấy mạng Thái tử. Từ đó về sau, Thái tử cực kỳ cảnh giác với các loại hương liệu, muốn ra tay từ đó càng khó khăn hơn.

Lễ tắm Phật là cơ hội ngàn năm có một, nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ, tuy sắc mặt Thái tử khác thường, song còn lâu mới đạt đến mức điên cuồng bạo ngược và mất lý trí.

Rõ ràng liều lượng thuốc độc vượt xa trước đây, dù hắn không đi đến giữa đài tế, người cũng không thể bình tĩnh như vậy.

Lẽ nào cổ trùng đã mất tác dụng?

Nhưng sắc mặt hắn trắng bệch, gân xanh trên trán nổi lên, rõ ràng là đang cố gắng kìm nén đau đớn. Nếu cổ trùng mất tác dụng, phản ứng của hắn phải giống người bình thường mới đúng.

Nghĩ đến đây, Lư Túc và Thuần Minh Đế dưới đài tế trao đổi ánh mắt từ xa. Ông ta âm thầm nắm chặt chuôi đao trong tay, gọi thuộc hạ đến ghé tai dặn dò vài câu.

Thái tử có có chỗ khác thường, dù trúng độc không sâu, song võ lực chung quy cũng không bằng trước đây. Vừa rồi ở đài tế, hắn nói ra những lời khiến tông thất và triều thần nghi ngờ Thuần Minh Đế, hôm nay nhất định không thể để hắn sống sót trở về Đông Cung. Nếu không một khi sau này Thái tử phản kích, đem những việc Thuần Minh Đế làm công bố cho cả thiên hạ, hậu quả sẽ rất khó lường.

Bên kia, Vân Quỳ vẫn đang đợi bên ngoài, thấy Thái tử sắc mặt tái nhợt đi từ bên trong ra. Nàng hoảng hốt, vội vàng chạy tới, “Điện hạ sao vậy?”

Tào Nguyên Lộc vội nói: “Bệnh đau đầu của điện hạ phát tác, nô tài đã phái người đi mời Hà quân y rồi. Trên đường hồi cung, xin cô nương giúp đỡ ngài ấy.”

Vân Quỳ lập tức gật đầu, đỡ Thái tử lên xe ngựa.

Gân xanh trên trán Thái tử nổi rõ, ánh mắt đỏ ngầu, mỗi dây thần kinh trong đầu như bị lưỡi dao cắt qua, mỗi một hơi thở đều kéo theo cơn đau dữ dội.

Vân Quỳ không biết làm thế nào mới có thể giúp được hắn, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn, áp sát vào hắn càng gần càng tốt, đem tất cả hơi ấm của mình cho hắn.

Thái tử nhắm chặt mắt, một hồi lâu sau mới dịu bớt, đưa tay vu.ốt ve tóc mai của nàng, giọng khàn khàn: “Yên tâm, ta không sao.”

Đầu ngón tay chạm vào một vệt ẩm ướt, hắn lại nhíu mày: “Khóc cái gì?”

Vân Quỳ cố nén không để mình khóc thành tiếng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hắn đau khổ chịu đựng, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, “Ta… ta sợ.”

Thái tử nhướng mày: “Sợ ta chết?”

Vân Quỳ nghẹn ngào hỏi hắn: “Chàng sẽ sao?”

Thái tử trầm ngâm một lát, thở dài: “Hôm nay chẳng phải đã gặp phụ thân nàng rồi sao? Cho dù sau này ta không còn, ông ấy cũng sẽ dốc hết sức bảo vệ và chăm sóc nàng.”

Mắt Vân Quỳ đỏ hoe, mờ mịt bất lực nhìn hắn, môi mấp máy nhưng không phát ra được âm thanh, chỉ cảm thấy tim mình như bị tảng đá lớn đè nặng, ép đến rỉ máu.

Thái tử không nghe thấy nàng nghĩ gì trong lòng, nhưng lúc này lại như đồng cảm, cảm nhận được nỗi đau nghẹn thở ấy.

Giống như dây đàn căng quá có thể đứt bất cứ lúc nào, giống như trái tim bị khoét một vết thương rỉ máu.

Hắn thở dài, ôm người vào lòng, “Đừng sợ, ta sẽ không chết.”

Vân Quỳ lại đẩy ngực hắn ra, gắt gao nhìn hắn, “Điện hạ, đừng gạt ta, chàng nói gì ta cũng tin…”

Thái tử nói: “Vừa rồi dọa nàng thôi, ta sống hơn hai mươi năm nay rồi, trước đây chưa từng chết, bây giờ càng không dễ dàng bị người khác lấy mạng.”

Hắn khẽ cười: “Sao, biết đau lòng vì phu quân nàng rồi hả?”

Vân Quỳ mím chặt môi, giọng run rẩy: “Chàbg đừng đùa với ta, ta… ta khó khăn lắm mới…”

Khó khăn lắm mới thích một người như vậy, giao toàn bộ bản thân cho hắn, cô đơn lẻ loi mười mấy năm, cuối cùng cũng tìm được một bến đỗ để nương tựa.

Thậm chí còn vứt bỏ hết những thứ như gia thế, môn đăng hộ đối sau lưng, dũng cảm và bất chấp tất cả mà thích một người vốn dĩ không thể.

Nàng leo lên mây xanh, dưới chân lại là khoảng không, chỉ có thể dựa vào cánh tay vững chắc của hắn mới miễn cưỡng đứng vững, ngoài ra không có gì cả.

Cho nên khi nghe hắn nói “Cho dù sau này ta không còn”, khoảnh khắc ấy nàng như bị người ta đẩy xuống vực sâu, mất đi tất cả sức lực chống đỡ.

Thái tử lau nước mắt cho nàng, ôm chặt người vào lòng. Cảm nhận được sự run rẩy dưới lòng bàn tay, hắn chậm rãi lên tiếng an ủi: “Đừng sợ, ta sẽ luôn ở đây. Đã làm phu quân của nàng, sao có thể dễ dàng bỏ lại nàng chứ?”

Hắn muốn trừ gian diệt ác, tái tạo càn khôn, ngồi trên thiên hạ, cũng muốn dùng quyền lực tối cao, vì nàng mà chống đỡ một mảnh trời an toàn vô ưu, để nàng vững vàng trốn dưới cánh của mình, không còn bị mưa gió xâm hại.

Vân Quỳ lau nước mắt, nép chặt vào lòng hắn.

Chiếc xe ngựa đang đi êm ru đột nhiên dừng lại. Bên ngoài xe, tiếng bước chân xào xạc chỉnh tề từ xa đến gần, rất nhanh đã bao vây cả xe.

Sắc mặt Thái tử hơi lạnh, ánh mắt thoáng trở nên sắc bén hơn ba phần.

Vân Quỳ ngẩn người, ngồi trở lại bên cửa sổ, cẩn thận vén rèm xe lên, liếc nhìn ra ngoài một cái. Tiếng nức nở còn chưa kịp thu lại đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hít một ngụm khí lạnh.

“Điện hạ, là thích khách!”

Khắp nơi đều là người áo đen, bao vây xung quanh chiếc xe ngựa.

Thái tử đưa tay bảo vệ người phía sau, tay kia nắm chặt thanh kiếm bên hông, tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Vệ quân Đông cung và ám vệ nhanh chóng giao chiến với người áo đen. Bên ngoài xe, tiếng chém giết và tiếng binh khí va chạm lẫn nhau không ngừng dội vào màng nhĩ.

Đột nhiên có một vệt sáng bạc mang theo gió lạnh thấu xương xuyên qua rèm xe, nhắm thẳng vào mặt Thái tử!

Vân Quỳ chưa kịp phản ứng đã bị hắn che chở, nhanh chóng né tránh, mũi tên bắn lén “ceng” một tiếng cắm sâu vào khung xe.

Ngay sau đó, mấy mũi tên bắn ra cùng lúc đều bị Thái tử vung kiếm đỡ được.

Tim Vân Quỳ treo lơ lửng trên cổ họng, lưng lạnh toát mồ hôi, chỉ có thể thu mình lại trốn sau lưng Thái tử, cố gắng không gây thêm phiền phức cho hắn.

Nhưng thích khách vẫn không từ bỏ, thấy tên không làm gì được hắn, lại phóng móc câu có dây xích móc vào bốn góc xe ngựa, muốn xé nát chiếc xe, ép Thái tử xuất hiện.

Vân Quỳ cảm thấy thân xe rung lắc dữ dội, tiếng gỗ vỡ và tiếng dây thừng ma sát khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Thái tử trầm giọng: “Giữ chắc!”

Vân Quỳ chỉ cảm thấy eo mình đột nhiên thắt lại, giây tiếp theo, nóc xe ngựa đã bị người ta dùng kiếm xé toạc. Nàng nhắm chặt mắt, cảm thấy người bị kéo lên cao, chân đạp lên những mảnh gỗ vỡ văng ra từ xe. Phía dưới vang lên một tiếng động lớn khiến nàng kinh hãi nhìn xuống. Chiếc xe ngựa gỗ đàn hương lộng lẫy rộng rãi vỡ tan tành, nhất thời gỗ văng tứ tung, bụi bay mù mịt.

Đợi đến khi đứng vững trên mặt đất, một hàng thích khách áo đen trước mặt lập tức tập trung hỏa lực, vung đao chém về phía Thái tử.

Vân Quỳ đang định trốn sau lưng hắn, chợt thấy một bóng người áo đỏ lộng lẫy dùng tốc độ sấm sét chắn trước mặt hai người. Tú xuân đao mang theo sức nặng ngàn cân, nháy mắt đã chém giết bảy tám thích khách vây quanh.

Vân Quỳ ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt.

Bộ y phục này sao lại không quen thuộc được chứ. Vừa rồi ở chùa Bàn Nhược, trong Cẩm Y Vệ chỉ có một người mặc áo bào đỏ, bây giờ lại đến cứu nàng và điện hạ…

Ở trong pháp trường, Thịnh Dự nghe thấy lời Thái tử, lại thấy sắc mặt của hắn không đúng, lập tức bỏ lại Tần Minh Đế và thuộc hạ Cẩm Y Vệ, trực tiếp đuổi theo. Quả nhiên hôm nay có người muốn ám sát Thái tử.

Ông ấy nghiêng đầu liếc nhìn Vân Quỳ, lại chú ý đến bàn tay cô nương bị Thái tử điện hạ nắm chặt.

“Điện hạ dẫn người rời đi trước đi, nơi này giao cho vi thần đối phó.”

Lòng bàn tay Vân Quỳ lạnh lẽo, toàn thân khẽ run rẩy, bước chân như bị đóng đinh không thể nhúc nhích.

Bên kia, Thịnh Dự vừa dứt lời, lập tức có hơn mười tên áo đen vây lại tấn công.

Mấy năm nay ông ấy nhậm chức Thiên hộ ở địa phương, mỗi ngày đốc thúc luyện binh, cũng chưa từng bỏ bê công phu của bản thân. Cộng thêm mấy năm nay liên tục bị ám sát, nguy cơ tứ phía, nhờ chúng mà thân thủ của ông ấy còn lợi hại và tàn nhẫn hơn cả lúc còn trẻ.

Vân Quỳ và Thái tử được ám vệ bao vây, bảo vệ trong phạm vi tương đối an toàn. Dưới sự xuất hiện của Thịnh Dự và thế công mãnh liệt, thích khách áo đen nhanh chóng lộ ra vẻ yếu thế.

Ngay lúc này, lại có một tên áo đen từ trên trời rơi xuống, vung đao chém thẳng về phía Thịnh Dự.

Vân Quỳ nhận ra đôi mắt âm độc lạnh lẽo kia chính là thủ lĩnh thích khách đã gặp vào đêm Nguyên Tiêu!

“Điện hạ, là hắn! Là người đã làm chàng bị thương trong đêm Nguyên Tiêu!”

Hai người rất nhanh đã giao chiến, một người thân hình nhanh nhẹn như quỷ mị, một người áo đỏ phấp phới khí thế như cầu vồng, ngang tài ngang sức, thân thủ bất phân thắng bại.

Vân Quỳ chỉ thấy hàn quang kiếm ảnh trước mắt, hoa lửa văng tung tóe, tim đập loạn xạ không ngừng, không dám rời mắt dù chỉ một giây.

Chiêu thức của người áo đen hiểm độc chí mạng, nhưng đều bị chiêu thức nhanh nhẹn của Thịnh Dự hóa giải từng cái. Dần dần, trong ánh đao kiếm giao nhau, xung quanh bắt đầu có máu bắn ra tung tóe.

Vân Quỳ thậm chí không nhìn rõ rốt cuộc là ai bị thương, trái tim như bị người ta nắm chặt, căng thẳng đến nghẹt thở.

Mấy tên áo đen khác thấy vậy cũng vung đao lên cùng nhau nghênh địch, lại bị Tần Qua dẫn người đánh cho liên tục bại lui.

Tên thủ lĩnh áo đen bị thương ở cánh tay và thắt lưng, dần dần sức lực không còn chống đỡ nổi. Thịnh Dự không cho gã ta cơ hội thở d.ốc, chiêu thức nhanh mạnh nhưng không đánh vào yếu huyệt, chỉ để lại vô số vết thương trên người gã ta. Cuối cùng một đao xẹt qua má, trực tiếp hất chiếc khăn vuông màu đen trên mặt gã ta xuống.

Tên thủ lĩnh thích khách rối loạn trận hình, chiêu thức liên tục sai sót, bị Thịnh Dự dùng mấy chiêu chế ngự tại chỗ.

Thậm chí Thịnh Dự còn nghĩ đến việc phế hai chân của gã ta trước, tránh để hắn ta giãy giụa bỏ trốn. Nhưng vì nể mặt cô nương ở đó nên không ra tay tàn nhẫn, chỉ dùng đao kề cổ tên kia, ấn chặt gã ta xuống đất.

Người đàn ông xưa nay luôn xuất hiện với mặt nạ hoặc khăn che mặt, lần đầu tiên lộ ra khuôn mặt thật. Không chỉ Thái tử và Thịnh Dự, mà ngay cả đám người áo đen dưới tay gã ta cũng âm thầm kinh ngạc.

Người đàn ông run rẩy quỳ rạp trên đất, cố gắng che đi nửa khuôn mặt xấu xí đáng sợ của mình, nhưng Thịnh Dự vẫn nhìn thấy.

Nửa bên mặt lồi lõm, nổi lên màu đỏ nâu dữ tợn, là dấu vết bị lửa thiêu, tai phải gần như bị cháy rụi.

Dù vậy, dựa vào lời nhắc nhở trước đó của Thái tử, cùng với ngũ quan có chút quen thuộc của người trước mắt, Thịnh Dự lạnh giọng nói: “Lâu ngày không gặp, Phùng tướng quân vẫn khoẻ chứ?”

Nghe vậy, con ngươi Phùng Ngộ co rút lại, trán vì giãy giụa mà gân xanh nổi lên, vẻ mặt càng vặn vẹo và đáng sợ hơn.

Thấy phản ứng cực kỳ kinh ngạc của ông ta, trong lòng Thịnh Dự hiểu rõ. Ông ấy đang định bẩm báo với Thái tử, ánh mắt lại vô tình liếc qua bàn tay đang nắm chặt tay Thái tử.

Vừa rồi ông ấy đánh nhau lâu như vậy. Vậy mà cô nương vẫn bị Thái Tử nắm tay, mãi không buông ra?

Nam nữ thụ thụ bất thân, dù Thái tử muốn bảo vệ nàng, cũng không cần phải như vậy.

Bình Luận (0)
Comment