Mà thanh niên này cúi đầu xuống, cũng không biết sống hay chết.
Người đến quan sát cẩn thận bọn họ, sau đó nói: "Có thể mớm thuốc rồi."
"Sao thế? Muốn cho bọn họ rời khỏi chỗ này? Không chờ bộ dạng tốt hơn một chút sao?"
"Đúng vậy, cấp trên có lệnh, Đại hội Luận kiếm kết thúc, muốn bọn họ ở trong Phục Hy tông tìm được một cô nương, bắt nàng ta trở về."
"Bắt nàng ta làm gì? Làm lô đỉnh sao?" Những người bên cạnh cười cợt nói.
"Nàng ta lại không phải nữ tu của Tố Tâm Các, làm lô đỉnh cái gì? Trong đầu các ngươi chỉ nghĩ đến chuyện này! Ta nói cho ngươi biết, trên người nàng ta có món đồ rất quý trọng! Tất cả cổ kiếm bên trong Kiếm mộ, đều đang ở trên người nàng ta! Muốn lấy được Thất Sát kiếm, phải bắt nàng ta đến chỗ chúng ta..."
Bọn họ bàn bạc xong, thì đi đút thuốc cho hai người bị trồng ma đằng kia.
Không lâu lắm, lại có một nam nhân râu dài, nhìn qua tiên phong đạo cốt đi đến.
Người khác gọi ông ta: "Không Cảnh đạo nhân đến xem tiểu đồ đệ kia của ngươi sao?"
Không Cảnh đạo nhân mím môi cười một tiếng, đi đến chỗ đất bị lõm trước mặt.
Vốn dĩ người trẻ tuổi bị trồng ma đằng đang cúi đầu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt trống rỗng nhìn chăm chú vào lão.
"Ngươi hận ta?" Không Cảnh đạo nhân hỏi.
Người trẻ tuổi không lên tiếng.
Không Cảnh đạo nhân cẩn thận thăm dò cảm xúc trong mắt của hắn ta, sau khi xác nhận hắn ta không có hận ý, mới nói: "Ta mang ngươi từ Trường Thiên quốc đến đây, truyền cho ngươi khẩu quyết, giúp ngươi thành tiên. Mà này Ma Sứ đại nhân thưởng ma đằng xuống, ta cũng cho ngươi. Vật này trân quý, ngươi phải biết trân trọng! Có nó giúp đỡ, ngươi tu tà đạo sẽ tiến bộ nhanh chóng, một tháng là có thể Khai Quang, ba tháng bước vào Kim Đan, một năm Nguyên Anh..."
Lời này Không Cảnh đạo nhân cũng không phải là nói bậy.
Chỉ là, người bình thường bị ma đằng sống nhờ, ngay cả nửa năm cũng không sống được.
"Đi thôi." Lão giơ tay chém đứt dây xích: "Trước mắt chúng ta phải đi đến chỗ này, tên là trấn Vũ Lăng, nơi đó có rất nhiều danh môn chính phái, ngươi phải vô cùng cẩn thận... Nếu không một khi bị phát hiện, khi ngươi chết, ngay cả muốn toàn thây cũng không có.”
Nam nhân trẻ tuổi nuốt thuốc trong cổ họng xuống, khó khăn bò dậy, đi theo sau lưng Không Cảnh đạo nhân.
Lúc này người phụ trách trông coi mới hỏi: "Không Cảnh đạo nhân, tiểu đồ đệ của ngươi tên là gì thế?"
"Hỏi cái này làm chi?"
“Nếu chết ở bên ngoài, chúng ta còn phải viết để báo cáo lên."
"À... Hắn tên là... Tên là Quý Viên đi?" Không Cảnh đạo nhân nhớ lại một chút. Nói xong, lão còn cười một cái: "Còn là một Tiểu quân vương đó."
"Tiểu quận vương?" Người trông coi lớn tiếng hơn: "Đây là thứ gì?"
“Quý nhân quan lớn của Nhân giới, sao các ngươi lại không biết cái này?"
"Ha ha, biết cái này làm gì? Ở trong giới Tu chân, chúng ta chỉ cần biết những đạo quân, đạo tôn... là được rồi."
Nghe đến chỗ này.
Quý Viên hơi giật mi mắt một chút.
---
Bởi vì kiếm cổ đều đã bị Ô Tinh Tinh mang đi, các tu sĩ rất thoải mái tiến vào trong Kiếm mộ.
Quả thật bọn họ kiếm được không ít, túi trữ vật mà năm đó các tu sĩ cổ để lại. Trong đó có pháp khí, có đan dược, có sách cổ, còn có linh thực tiên thảo. Tóm lại ai cũng có thu hoạch riêng.
Cứ như vậy, sự ghen tị hâm mộ trong lòng bọn họ đối với Ô Tinh Tinh cũng giảm ba phần, nếu nói kỹ hơn, bọn họ còn phải cảm kích nàng mới đúng.
Thanh Ngưng tiên tử đi trong trấn, lập tức nghe bọn họ bàn luận về "Ô cô nương"
"Vị Ô cô nương này, đã nổi tiếng lớn rồi." Thanh Ngư tiên tử nói, giọng nói của nàng ta không nghe ra được cảm xúc gì.
Đệ tử Phiêu Miễu tông ở một bên gật đầu nói: "Lần trước không phải vị Ô cô nương này chạm vào kim quang công đức nhưng không có việc gì sao? Lần này còn lấy được Thất Sát kiếm nhận chủ. Có thể thấy tâm tính của nàng trong veo thuần túy, có một đạo tâm vững chắc. Trên con đường tu tiên, nàng nhất định là thiên tài! Trưởng lão cũng đã động tâm tư, đặc biệt đi hỏi người Phục Hy tông, xem thử nàng đã có tông môn chưa, nếu không có, không bằng đến Phiêu Miễu tông tu hành. Tâm pháp của Phiêu Miễu tông thích hợp cho nữ tu..."
Thanh Ngư tiên tử hơi thay đổi sắc mặt, có chút nghe không nổi nữa.
Ô cô nương kia thật sự lợi hại như vậy sao? Ngay cả trưởng lão tông môn cũng động lòng muốn thu nàng ta?
Nhưng Thanh Ngư tiên tử nghĩ đến người khen mình chính là Tông chủ Phiêu Miễu tông, lúc này mới cảm thấy mình mạnh hơn Ô Tinh Tinh một bậc.
Nàng ta mím môi nói: "Có lẽ là đánh bậy đánh bạ đi, đến này còn không ai biết tại sao Thất Sát kiếm lại như vậy mà."
Ở trong mắt nàng ta, nếu không phải vị Ô cô nương này ở bên cạnh Tùy Ly đạo quân, ngay cả sống trong giới Tu chân cũng rất khó khăn. Sao có thể hết lần này đến lần khác người như vậy, lại là ân nhân của Thanh Nguyên tiên quân chứ?
Những người bên cạnh không biết tâm trạng của Thanh Ngư tiên tử, còn cười nói: "Sư tôn đã sớm nói rồi, lúc tu hành, may mắn cũng là một loại trợ giúp lớn. Nếu có may mắn, cũng là kiếp trước nàng ấy tu được, cũng chính là do nàng ấy cố gắng được..."
Thanh Ngư tiên tử hơi hoảng hốt, bỗng dưng nghĩ gì đó.
Trên đá Tam Sinh, Ô cô nương này sẽ được ghi chép như thế nào?
Chỉ là suy nghĩ này rất nhanh bị nàng ta đè ép xuống.
Đá Tam Sinh là thần khí của Phiêu Miễu tông, sao có thể tùy tiện lấy ra cho người ta sử dụng được chứ?
Thanh Ngưng tiên tử mím môi thầm nghĩ, không vội.
Lại chờ ngày yêu tà xâm phạm đó, danh tiếng của nàng ta sẽ vang khắp giới Tu chân.
Nàng ta nghĩ xong chuyện này, vừa ngước mắt lên, đã nhìn thấy Ô Tinh Tinh cách đó không xa.
Ô Tinh Tinh đang ở cùng với hai người Vô Tương Tử, Qua Dạ Tinh.
Nàng và đám người Thanh Ngư tiên tử lớn lên không giống nhau, nàng không chỉ đẹp, chập chờn yểu điệu đứng ở đó, giống như vật trân quý cõi đời này, nhẹ nhàng ném một cái sẽ vỡ.
Thanh Ngư tiên tử chợt quay đầu lại, không nhìn nữa.
Mà bên kia Ô Tinh Tinh và hai người Vô Tương Tử cùng nhau đi đến ngoại ô.
Hôm nay nàng có kiếm hộ thể, nếu không phải tu sĩ Đại Thừa kỳ trở lên, ai cũng không thể tùy tiện tổn thương đến nàng.