Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 120

Chương 120 -
Chương 120 -

Trái lại Ô Tinh Tinh không có nghĩ đến chuyện này.

Nàng nhỏ giọng nói: "Lau mặt rất tốt nha."

"Cái gì?" Giọng nói của đệ tử Phi Yên môn hơi chậm lại, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Ô Tinh Tinh nói: "Bàn tay của hắn rất lớn, lớn hơn nhiều so với ta, tay áo cũng rộng nữa... Lau mặt rất tốt!"

"... Lau mặt ai?"

Ô Tinh Tinh thầm nghĩ chuyện này còn cần phải hỏi sao?

"Ta đó!"

Cổ họng của đệ tử Phi Yên môn hơi kéo căng, quả thật không có cách nào tưởng tượng được hình ảnh lúc đó.

Hắn ta vội vàng truyền âm lại: "Đại hội Luận kiếm đã kết thúc, tiếp theo Ô cô nương sẽ phải đi Phục Hy tông đi?"

Ô Tinh Tinh gật đầu: "Ừ."

Nàng còn chưa thấy được sư tôn của Tùy Ly.

"Người bên trong Phục Hy tông, ai cũng giống như đạo quân, trừ tu luyện ra trong lòng không có chuyện gì khác, mỗi ngày đều yên lặng ít nói. Mà mấy vị trưởng lão ở phía trên, cũng có tính cách lạnh lùng nghiêm nghị, ngay cả cha ta thấy cũng phải sợ... Ta sợ Ô cô nương đi đến đó, không thích ứng được."

Trọng giọng nói của người này đều tràn đầy rầu rĩ.

"Ta thấy Tam trưởng lão cũng rất tốt nha." Ô Tinh Tinh nói.

Người nọ nhìn nàng một chút, trong mắt lộ ra mấy phần "Ngươi thật là ngây thơ".

"Ta trưởng lão là người có tính cách... duy nhất trong đám trưởng lão... Chỉ một mình ông ta."

"À..." Ô Tinh Tinh à một tiếng thật dài, cũng có chút lo lắng.

"Ta thấy không bằng Ô cô nương đi đến ở Phi Yên môn một khoảng thời gian? Phi Yên tông gần với mây đỏ, phong cảnh vô cùng đẹp..."

Ô Tinh Tinh hỏi: "Trong tông môn của các ngươi có người mạnh hơn Tùy Ly sao?"

Người nọ hơi nghẹn, sau đó lập tức nói: "Tất nhiên không bằng Tùy Ly đạo quân, chỉ là cha ta..."

"Cha ngươi bao nhiêu tuổi?"

“Năm nay 933 tuổi."

Ô Tinh Tinh nhíu mày lại, nói: "Quá già rồi..."

Nàng không thích.

Người nọ: ?

Hắn ta không biết ý của Ô Tinh Tinh, chỉ xấu hổ cúi đầu xuống, thầm nghĩ nếu so sánh với Tùy Ly đạo quân, quả thật trong giới Tu chân không có thanh niên nào tài giỏi đẹp trai bằng hắn.

Tùy Ly ở phía trước: "..."

Hắn thật sự không nhịn được nữa, lúc này hơi ngừng lại, xoay người nói: "Tới đây."

Thuật truyền âm của Ô Tinh Tinh là do hắn đích thân dạy.

Người ngoài không nghe được, nhưng hắn nghe được.

Ô Tinh Tinh nghe được tiếng của hắn, ngước mắt nhìn hắn một chút, vội vàng đi theo.

Đệ tử Phi Yên môn há hốc mồm, lại không dám chống lại Tùy Ly, không thể làm khác hơn là bị bỏ lại phía sau.

Rất nhanh bọn họ đã đi đến sảnh trước.

Rốt cuộc những đại tông môn kia cũng có thân phận của mình, cộng thêm mặc dù cổ kiếm trong Kiếm mộ trân quý, nhưng đối với bọn họ mà nói, cũng không đến độ vô cùng trân quý.

Vì vậy trước mặt tụ tập ở Phục Hy tông, chính là tu sĩ của những môn phái nhỏ.

Bọn họ thông qua rất nhiều người hỏi thăm lai lịch thân phận của Ô Tinh Tinh, lại hỏi đệ tử Phục Hy tông nàng thích cái gì, còn có người không có khách khí, giống với đệ tử của Phi Yên môn, mở miệng là hỏi Ô Tinh Tinh có đạo lữ hay chưa.

Lấy được Ô Tinh Tinh có thể lấy được một kho binh khí di động, quan trọng hơn chính là còn có được thanh Thất Sát kiếm.

Tùy Ly bước vào, không khách khí nói: "Tu tiên là tu tâm, chư vị tu tâm như vậy sao?"

Trong lúc nhất thời bên trong phòng khách trở nên yên tĩnh, không ai lên tiếng nói chuyện.

Tam trưởng lão nghe vậy cũng âm thầm gật đầu.

Ông ta cũng có thể nhìn ra suy nghĩ muốn kết đạo lữ của những người này.

Vì sao Phục Hy tông của ông ta vẫn là tông môn lớn đệ nhất đến bên giờ, không phải là bởi vì tu luyện không có tạp niệm sao? Đến nay, cũng chưa có người nào kết đạo lữ đâu.

"Trong Kiếm mộ vẫn còn có một ít vật tu sĩ cổ để lại, hôm nay kiếm cổ đã ở trong tay Ô cô nương, chư vị cũng không cần lo lắng sự uy hiếp của kiếm hồn, tự đi tìm bảo đi." Tùy Ly lạnh nhạt nói: "Còn về những thanh kiếm kia, ngày khác nếu Ô cô nương hứng thú muốn bán một hai cây, đó cũng là do Ô cô nương tình nguyện."

Tùy Ly lên tiếng, lập tức chặt đứt suy nghĩ của mọi người.

Lúc này môn phái nhỏ dần tản đi.

Chỉ có đại tông ở lại, bàn bạc chuyện yêu ma hoành hành với Tam trưởng lão.

"Chỉ sợ sẽ có tà tu để mắt tới Ô cô nương." Người Phiêu Miễu tông nói.

Bây giờ ai cũng biết Ô Tinh Tinh giống như bảo tàng Kiếm mộ di động.

Tam trưởng lão cũng đang lo lắng chuyện này.

Người là do Tùy Ly mang vào, hôm nay tạo thành cục diện như vậy, dù sao cũng phải gánh vác trách nhiệm với Ô cô nương.

"Không bằng do bọn ta đi cùng hộ tống, đưa người đến Phục Hy tông?" Người Phiêu Miễu tông lại nói.

Chỉ là nàng ta vừa nói xong, đã có người nhỏ giọng nói: "Sư muội, hai ngày nay trong người khó chịu, sợ là trong tu luyện xảy ra vấn đề, vẫn nên sớm trở về tông môn thôi."

Lúc này trưởng lão Phiêu Miễu tông mới lộ ra vẻ tiếc nuối, rút ra khỏi đội ngũ bảo vệ.

Ô Tinh Tinh ở trong sảnh nhàm chán ngồi một lát, trong đầu còn đang suy nghĩ... Người của Phục Hy tông đều rất đáng sợ sao?

Ở một bên khác.

Nơi này là một sơn động đen nhánh.

Động này nối liền với một nơi, liếc mắt nhìn giống như nhìn không thấy đáy

Chỉ nghe tiếng xích sắt nhẹ nhàng vang lên.

Có người đẩy cửa ra, nhỏ giọng hỏi: "Còn sống không?"

Có một người khác trả lời: "Còn sống."

"Sống được mấy người?"

"... Hai người."

"Sao chỉ có hai người?"

"Thiếu chút nữa chỉ có thể sống một người thôi..."

Người bọn họ nghị luận người đang bị cột bằng xích sắt, chính xác mà nói, người này cũng đã không nhìn ra được hình người nữa.

Bên trái là một người nam nhân trung niên, râu dài xồm xoàn, tóc tai rối bời, cả người đều là vết máu. Dây mây và dây leo to thô từ trong thân thể của ông ta chui ra, phá vỡ da thịt, làm cho ngũ quan của ông ta trở nên vô cùng dữ tợn.

Cẩn thận nhìn, trên người ông ta không có chỗ nào lành lặn cả.

Bên trái là một thanh niên nhìn qua mới 20 tuổi, da thịt trắng noãn, vốn là bộ dạng sống trong nhung lụa, lúc này cũng đã thay đổi vô cùng lớn.

Ngọc bội bên hông đã thấm ướt máu đỏ.

Dây mây vag dây leo kia chui ra từ móng tay của hắn ta, rủ xuống bên cạnh hắn ta, run nhè nhẹ giống như có ý thức của mình vậy.

Bình Luận (0)
Comment