Kim Thiền tông phải mang theo di vật của Uổng Chân pháp sư về, cũng không đồng hành với bọn họ.
Kiếm tông cũng vội trở về sử lý chuyện tông chủ mất tích.
Vì vậy quay đầu lại, vẫn chỉ có một Phục Hy tông bảo vệ Ô Tinh Tinh rời đi.
Phi hành khí của Phục Hy tông chính là một con thuyền gỗ lớn.
Trước khi Ô Tinh Tinh lên thuyền còn quay đầu lại nhìn trấn Vũ Lăng.
Vị đảo chủ đảo Ly Hỏa, hình như sau ngày bị vùi lấp trong núi tuyết, không còn xuất hiện nữa.
Hắn ta là tộc trưởng hồ Tộc sao? Ô Tinh Tinh cũng không chắc chắn.
Bởi vì Phục Hy tông thêm hai tiểu cô nương yếu ớt, cho nên Tam trưởng lão cố ý giãn hành trình ra, trên đường còn tìm khách điếm nghỉ ngơi một chút.
Bọn họ có tiền, tất nhiên không cần ở sơn động giống như những tán tu kia.
Như vậy sau ba ngày, bọn họ nghỉ lại một khách điếm có tên là Đông Phong.
Hai người Quý Viên cũng đi theo đến chỗ này.
Những ngày gần đây, Không Cảnh đạo nhân không tìm được cơ hội ra tay, lúc này tâm trạng vô cùng tệ. Lão vội vàng muốn có cơ hội biểu hiện ở trước mặt Ma sứ.
Lão nhìn chằm chằm Quý Viên nói: "Ma đằng có thế tránh được đại trận của Phục Hy tông, ngươi chỉ cần to gan một chút..."
Quý Viên lạnh lùng đáp một tiếng.
Gần đây hắn càng trầm mặc ít nói, Không Cảnh đạo nhân cũng không quan tâm. Vốn dĩ chỉ là một người sắp chết, có thể phát huy được giá trị trước mắt là đã tốt lắm rồi.
Chờ đến đêm.
Quý Viên đã trở thành thứ không giống như người, trên người hắn ta dẫn mọc ra ma đằng, những ma đằng kia dựa theo vách tường của khách điểm, để cho hắn ta nhìn qua giống như một quái vật khổng lồ.
Ban đêm trừ người gõ mõ, rất ít người đi qua đi lại.
Hắn ta lặng lẽ nhìn chăm chú vào phòng Ô Tinh Tinh.
Cũng không biết đợi bao lâu.
Cửa phòng Ô Tinh Tinh mở ra.
Bắt?
Không bắt?
Trong lúc do dự hoảng hốt, hắn ta thấy được Ô Tinh Tinh mở cửa phòng của vị Tùy Ly đạo quân kia.
Vì sao đêm hôm khuya khoắt nàng lại mở cửa phòng của tên đó?
Hô hấp của Quý Viên hơi dồn dập, ma đằng của hắn ta lặng lẽ men theo bức tường bên ngoài khách điếm, từ từ lại gần.
Ma đằng cùng với bóng cây xung quanh hòa làm một thể, bóng dáng rơi trên cửa sổ cũng không có gì đột ngột.
Cái nó thấy, chính là Quý Viên thấy.
Vì vậy Quý Viên nhìn thấy, Ô Tinh Tinh vén chăn lên, chui vào trong lòng của Tùy Ly.
Quan hệ giữa bọn họ còn thân thiết hơn so với tưởng tượng của hắn ta?!
Giống như với hắn ta lúc trước vậy?
Quý Viên nặng nề thở ra một hơi, hơi thở hóa thành sương mù trong không khí.
Hắn ta ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt trong miệng của mình.
Chờ đợi này của Quý Viên, chính là một đêm.
Chờ đến khi trời sáng.
Ô Tinh Tinh lại lặng lẽ chui ra từ phòng của Tùy Ly, động tác của nàng rất nhanh, Tùy Ly đang mông lung cảm nhận được thì mở mắt ra muốn nói cho nàng biết không cần vội vã trở về phòng mình, đám người Tam trưởng lão sẽ thành thói quen, nhưng chỉ kịp chạm vào đuôi của nàng.
Ô Tinh Tinh đã làm rất nhiều lần chuyện như vậy.
Lúc trước đổi về nguyên hình yêu quái nhỏ, bây giờ không cần đổi về nguyên hình cũng rất quen cửa quen nẻo.
Chỉ là hôm nay có chút không đúng.
Nàng mới vừa bước ra cửa phòng, đã bị một thứ gì đó buộc chặt vào cổ chân, rồi sau đó ngay cả đầu cũng bị cột chặt.
Đầu lưỡi của nàng tê rần, vì vậy ngay cả một âm thanh cũng không phát ra được.
Lần này Quý Viên nặng nề thở ra một hơi.
Nhưng mà lần này, hắn ta nếm được chút ngọt từ trong miệng.
...
Tùy Ly đẩy cửa đi ra.
Một chiếc lá lung lay lảo đảo rơi xuống đất, rơi trên giày của hắn.
Trên lá kia còn dính một chút bùn đất.
Tùy Ly nhíu mày, đang muốn bắn bay chiếc lá này. Nhưng bỗng nhiên hắn nghĩ đến cái gì đó, vì vậy khom người nhặt nó lên.
Tại sao trong khách điếm lại có lá cây dính đất?
Tùy Ly cảm thấy có chút quái lạ.
Hắn dừng bước chân, rồi sau đó tiếp tục đi tới phòng của Ô Tinh Tinh.
Nàng có rất nhiều lần lặng lẽ chui vào phòng của hắn, dù sao hắn cũng nên có một lần...
Một tiếng "két" vang lên.
Tùy Ly đẩy cửa ra, vòng qua bình phong. Chăn đệm sau tấm bình phong chỉnh tề, trên giường cũng không có một bóng người.
Trước sau không đến thời gian nửa chun trà (gần 5 phút), tiểu yêu quái đã biến mất.
Ở dưới mi mắt của hắn.
Tùy Ly nắm chặt bàn tay, trong căn phòng yên tĩnh có tiếng "rắc rắc" vang lên.
Lúc này, đệ tử Phục Hy tông từ trong mộng tỉnh lại.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Đại sư huynh chạm vào lệnh tập sát của tông môn?"
...
Ô Tinh Tinh bị trói thành một cái bánh chưng.
Trong nháy mắt khi Không Cảnh đạo nhân nhìn thấy nàng, vui vẻ cười ra tiếng: "Tốt! Tốt! Đồ nhi tốt! Nhanh, nhanh cởi trói cho nàng ta, ta muốn hỏi về Thất Sát kiếm!"
Quý Viên lại nói: "Chưa thấy tông chủ, sao dám tùy tiện cởi trói? Muốn hỏi cũng nên là tông chủ hỏi."
Không Cảnh đạo nhân nghẹn họng, nhưng vẫn không nhịn sự không vui sướng, cười nói: "Phải phải, ngươi nói đúng. Tất nhiên là chỉ có Tông chỉ đích thân thẩm vấn rồi..."
Lão nói xong, vừa quay đầu lại đã chống lại ánh mắt của Quý Viên.
Quý Viên hỏi: "Tông chủ sẽ ban thưởng cho ta chứ?"
Không Cảnh đạo nhân luôn cảm thấy đôi mắt của thằng nhóc này có chút lạnh, lạnh đến quái lạ, giống như đang tính toán gì đó.
Hừ, trong lòng còn hận chuyện ma đằng đi?
Vậy thì như thế nào?
Không Cảnh đạo nhân không có đặt hắn ta vào trong mắt.
Không Cảnh đạo nhân đáp: "Tất nhiên rồi, ngươi đã làm ra một chuyện lớn rất tốt! Tông chủ nhất định sẽ khen thưởng lớn cho ngươi!"
Mấy tháng trước, Quý Viên vẫn chỉ là một người phàm.
Mấy tháng sau, nhờ phúc của ma đằng biến thành tu sĩ. Nhưng có cái gì nhanh mà tốt đâu, tâm trí nào có trình độ cường đại như tu sĩ cùng tu vi chứ.
Không Cảnh đạo nhân không suy nghĩ đến chuyện này nữa.
Bọn họ không dám trì hoãn, lập tức ẩn giấu khí tức, lên đường trở về tông môn.
Một khi bị Phục Hy tông đuổi kịp, bọn họ đều sẽ chết ở chỗ này, hơn nữa còn chính là chết không có chỗ chôn.
Trái lại bọn họ không biết, còn có một bóng người cũng đi theo sau bọn họ.
Người kia mang mặt nạ màu trắng, thân hình cao gầy.
Nếu Ô Tinh Tinh có thể quay đầu nhìn thấy, nàng có thể lập tức nhận ra đó là đảo chủ của đảo Ly Hỏa.