Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 127

Chương 127 -
Chương 127 -

Hắn ta xoay người sáng chút khác, vén một ít dây mây và dây leo lên, dưới dây mây và dây leo, Ô Tinh Tinh mở to đôi mắt, trên mặt không có vẻ hoảng sợ bối rối nào.

Quý Viên nhìn vào đôi mắt nàng, sau đó thân thể cứng đờ tại chỗ.

Ô Tinh Tinh không biết mình bị cái gì trói, nhưng Tùy Ly đã thật sớm nói cho nàng biết, sợ rằng có người sẽ để mắt đến túi trữ vật của nàng, lại để cho Qua Dạ Tinh dạy cho nàng mấy câu kiếm quyết đơn giản. Nhưng nàng không phải là kiếm tu, ngay cả tu sĩ cũng không phải, dù uy lực của Thất Sát kiếm mạnh đi nữa, dựa vào mấy câu kiếm quyết cũng không phát huy được sức mạnh vốn có.

Sau khi Ô Tinh Tinh bị đuổi ra khỏi Hồ tộc, đã sống một mình trong một khoảng thời gian vô cùng dài.

Cho tới bây giờ nàng không phải là đóa hoa được nuôi trong phòng.

Kinh nghiệm lớn lên từ nhỏ nói cho nàng biết, gặp nạn không nên hốt hoảng, trước tiên phải biết rõ lai lịch của kẻ thù đã...

Cho nên nàng vẫn ngoan ngoãn đợi trước, nghe chăm chú đối thọai của hai người này, lại tập trung suy nghĩ.

Nàng nhẹ nhàng chớp mắt, đối mặt với đôi mắt của Quý Viên.

Trên người hắn ta có ma đằng, nếu như theo lời của bọn họ nói, đao kiếm chém không đứt... Ừ vậy coi như... Nàng nghiêng đầu một chút, nhìn Không Cảnh đạo nhân ở cách đó không xa.

Làm cách nào có thể giết người này...

Ừm, làm sao trốn thoát được người có ma đằng này?

Nàng phải nghĩ ra cách mới được.

Ngay tại lúc Ô Tinh Tinh đang suy nghĩ, Quý Viên quay đầu nói: "Nàng còn sống."

Không Cảnh đạo nhân không để ý nói: "Vậy thì tốt, thật ra thì chết cũng không sao, chỉ sợ túi trữ vật này có cấm chế đặc biệt gì đó, lỡ như không giải được lấy mạng đổi mạng, vậy thì không tốt..."

Nói đến chỗ này, lão dừng lại, cười nói: "À, còn nữa, suýt đã quên. Có phải ngươi thích nàng ta hay không? Vậy chờ ép ra được kết quả từ trong miệng của nàng ta, ta sẽ xin Tông chủ thưởng nàng cho ngươi. Chỉ là tốt nhất ngươi chơi xong thì giết nàng ta đi, nếu không một khi người Phục Hy tông biết, lệnh tập sát tông môn của bọn họ, sẽ để cho ngươi bị bầm thây vạn đoạn..."

Quý Viên mím môi thật chặt lặp lại lời lão: "Lệnh tập sát tông môn?

Nghe vào đã biết không phải là thứ có thể dễ tránh được.

"Đúng vậy, Phục Hy tông coi trọng nàng ta như thế nào, ngươi cũng đã nhìn thấy. Không đúng, còn có Kim Thiền tông nữa..." Không Cảnh đạo nhân cười nhạo một tiếng, "Sợ rồi?"

Quý Viên: "Không sợ."

Không Cảnh đạo nhân gật đầu: "Vậy thì tốt."

Quý Viên dừng lại một chút, đợi sau khi lão khởi động truyền tống trận, mới nói: "Ta chỉ là có mấy phần tò mò, rốt cuộc ma đằng nó vô địch đến mức nào...?"

Không Cảnh đạo nhân không kiên nhẫn quay đầu lại nói: "Ngày khác ngươi tự..."

Thử một lần đi.

Mấy chữ phía sau, lão không có nói ra khỏi miệng.

Cổ họng của lão trở nên nóng rát, linh đài nổ tung, trong đầu gần như là một mớ hỗn loạn, vô số linh khí nhanh chóng từ lục phủ ngũ tạng của lão phóng ra ngoài.

Lão chậm rãi cúi đầu.

Chỉ thấy có một cây mây to chừng cổ chân, xuyên qua ngực của lão, chọc thủng đan điền, moi kim đan của lão ra.

Lúc cây mây và dây leo đâm nhanh vào trong máu thịt của lão, lão có thể cảm nhận được máu huyết của mình đang chảy hết.

Loại cảm giác đó làm cho lão rợn cả tóc gáy.

Không Cảnh đạo nhân há miệng muốn nói.

Sao tên này lại dám?!

Sao hắn ta lại dám...

Nhưng Quý Viên cũng đã cầm kim đan của lão ở trong lòng bàn tay.

Kim đan... Kim đan của lão.

Thân xác tu sĩ bị hủy, nếu còn Kim đan, còn có cơ hội chữa trị.

Nhưng kim đan của lão đã bị Quý Viên cầm vào trong tay...

Hết lần này đến lần khác Không Cảnh đạo nhân là tu sĩ, nhất thời không thể chết nhanh như vậy, lão chỉ có thể trơ mắt nhìn ma đằng chui vào trong tay chân của mình.

Lão cảm giác được tay chân của mình đang biến hình, thậm chí gương mặt giống như có một cổ lực đạo vô hình dùng sức đè ép.

Ngay vào lúc này, Quý Viên thả Ô Tinh Tinh ra.

Hắn ta nói: "Yêu quái các nàng, sẽ ăn thịt người sao? Nàng có muốn ăn thịt ông ta không?"

Ô Tinh Tinh có chút kinh ngạc.

Sao hắn ta lại biết nàng là yêu quái?

Hơn nữa sao người này lại đột nhiên trở mặt với đồng bọn?

Nhưng chuyện này cũng không bằng sự kinh hãi trong lòng của Không Cảnh đạo nhân, lão khó khăn di chuyển con ngươi, nhìn chằm chằm vào Ô Tinh Tinh, cũng đang suy nghĩ, vì sao Quý Viên lại nói nàng là yêu quái?

Lúc này Quý Viên mới hơi mỉm cười, đã lâu như vậy, là nụ cười cực kỳ khó có được của hắn.

Hắn ta nói: "Ngươi không biết đi, nàng họ Ô. Ngày xưa ta từng gọi nàng là A Tinh. Nàng chính là người ở trong núi hoang bị ngươi nói thành yêu quái, vị hôn thê của ta..."

Nhất thời Không Cảnh đạo nhân trợn to hai mắt, bởi vì dùng sức quá độ, thậm chí khóe mắt của lão ta giống như sắp bị rách ra.

Sao có thể? Sao có thể?

Lúc trước thật sự chính là yêu quái ở trong núi sâu.

Nhưng tại sao yêu quái này lại đến Huyền Cực châu? Sao lại xuất hiện trong trấn Vũ Lăng? Sao có thể quen biết Tùy Ly, ở chung với hắn?!

Ô Tinh Tinh cũng rất mờ mịt.

Hả?

Nàng là vị hôn thê của người này sao?

Ô Tinh Tinh chậm rãi tiêu hóa một hồi, mới cuối cũng miễn cưỡng nhận ra, hình như, đại khái, có lẽ là... người trước mặt này... Ừm, chính là Quý, Quý Viên?

Là vị hôn phu đào hôn của nàng.

"Nàng không ăn ông ta sao?" Quý Viên quay đầu lại hỏi.

Ô Tinh Tinh không chút nghĩ ngợi lắc đầu.

Nàng mới không ăn thịt người đâu, nhất là một nam nhân râu dài vừa bẩn vừa thối như vậy.

Thậm chí nàng không thể thừa nhận mình là yêu quái.

Tùy Ly vất vả che giấu thân phận của nàng, nàng không thể thêm phiền phức cho Tùy Ly.

Trên mặt Quý Viên còn thoáng qua chút đáng tiếc.

Đi dọc theo con đường này, suy nghĩ của Quý Viên đã xảy ra thay đổi to lớn.

Nếu hắn ta cũng đã biến thành bộ dạng này, vậy không phải trời sinh một đôi với Ô Tinh Tinh sao?

Hắn ta nuôi nàng thì như thế nào?

Nàng muốn ăn thịt người, hút tinh khí của người, Không Cảnh đạo nhân này chính là người đầu tiên hắn ta lấy để đút cho nàng...

Nhưng nàng lại từ chối.

Thì ra nàng không có ăn thịt người?

Quý Viên rũ mi mắt xuống, trong lúc nhất thời cũng không biết trong lòng có mùi vị gì.

Bình Luận (0)
Comment