Ô Tinh Tinh có chút do dự.
Nhưng mà rất nhanh nàng đã nghĩ ra, tuy nàng không cách nào chủ động vận dụng những thanh kiếm cổ này, nhưng lại có thể bị động vận dụng bọn chúng...
Ô Tinh Tinh ngước mắt lên, nhìn chằm chằm tà tu trước mặt.
Tà tu nghe tiếng ầm bên tai không dứt, đồng thời còn kèm theo tiếng kêu bi thảm. Nếu không phải đại trận hộ tông ngăn lại, e là người của Phục Hy Tông đã xông vào, giống như đập dưa hấu, cũng đập nát đầu bọn họ rồi?
Tà tu đối với ánh mắt của Ô Tinh Tinh, kiềm không được lùi về sao nửa bước.
Đợi đến sau khi nhận thức được bản thân đã làm gì, hắn ta lại cảm thấy thật sự mất thân phận tà tu, thế là miễn cưỡng cứng rắn nói một câu: “Ngươi làm gì?”
Ô Tinh Tinh vươn tay đụng vào vũ khí treo bên hông của tà tu này.
Hắn ta là đệ tử của Quái nhân mày trắng, đều dùng roi.
Cây roi bị đụng phải thì theo bản năng bay lên, muốn tấn công về phía Ô Tinh Tinh.
Một người bên cạnh đột nhiên rống lên: “Đừng động! Chúng ta nhất định không được động vào nàng ta....E là, e là một giây nữa là vạn kiếm xuyên tim!”
Tà tu đó trong chốc lát túm chặt lấy cây roi, sử dụng sức mạnh to lớn mà cả đời này chưa từng có.
Ô Tinh Tinh nhẹ thở phào.
Ai nha, bị nhìn thấu rồi.
“Vậy phải làm sao? Tông chủ bảo ta mang nàng ta đi trước, nếu như nàng ta không đi, chúng ta cũng không thể động nàng ta....”
Bọn tà tu buồn rầu cau mày.
Tiếng ầm đó dường như càng vang dội, mỗi một lần vang lên tâm can bọn chúng nhịn không được run rẩy một lần.
“Quý Viên...”
“Chỉ có ma đằng này của ngươi không sợ đao kiếm, ngươi mau trói nàng ta, bọn ta chuồn trước.”
Quý Viên cũng không muốn để Ô Tinh Tinh ở chỗ này, nhưng cũng quyết không thể dưới sự sai khiến của bọn họ mang nàng đi.
Thế là hắn ta chỉ nhướng mi, đưa tay phủi tuyết trên người nói: “Ta một lòng yêu mến nàng, sao lại có thể ép buộc nàng?”
Tà tu nghẹn họng nói: “Ngươi, ngươi....”
Nửa ngày cũng chưa thể thuận lợi nói ra một câu mắng người.
Người ta thường nói “Hồng nhan họa thủy” thực sự không lừa người! May mắn bọn chúng đều là người chưa có thê tử! Đừng nói một hồng nhan tri kỷ, một nửa cũng không có!
“Các ngươi có biết cách giải ma đằng không?” Quý Viên đột nhiên hỏi.
Bọn tà tu khựng lại, nhìn nhau nói: “Làm sao bọn ta biết? Chỉ có Tông chủ, hoặc là Ma sứ đại nhân mới biết. Ma đằng chính là thánh vật, người bình thường đều không thể tiếp xúc.”
Quý Viên yên lặng một chút, cảm thấy vết thương trên người cũng không còn đau mấy rồ nữa.
Nam nhân áo đỏ đó, không cần biết hắn là ai, cũng không cần biết Tùy Ly của Phục Hy Tông đó đã thành phu quân của Ô Tinh Tinh, chí ít hiện giờ đứng bên cạnh Ô Tinh Tinh là hắn ta.
Quý Viên lại hỏi: “Ma sứ hiện ở chỗ nào?”
Tà tu bật cười: “Ngươi muốn gặp? Nằm mơ. Ma sứ xuất quỷ nhập thần, chỉ có lúc ngài ấy chủ động đến, làm gì có chuyện bọn ta đi tìm ngài ấy?”
Quý Viên cụp mắt xuống: “Lẽ nào ta thật sự không còn sống được bao lâu nữa, chết ở nơi đất khách quê người sao?”
Hắn ta nói xong, khóe miệng chảy xuống một chút máu.
Quý Viên ngước mắt nhìn Ô Tinh Tinh, hắn ta nghĩ có lẽ có thể nhìn thấy một chút mềm lòng từ chỗ của nàng?
Lúc này Ô Tinh Tinh cau mày, thật sự là cảm thấy Quý Viên có chút thảm.
Nàng nhẹ giọng nói: “Không đâu.”
Quả thật nàng đang khích lệ ta.
Quý Viên nghĩ.
Ô Tinh Tinh lại nói: “Nếu như ngươi chết, ta sẽ nghĩ cách, đưa tro cốt của ngươi quay về Trường Thiên quốc. Như vậy cũng không xem là chết ở nơi đất khách quê người rồi.”
Quý Viên: “.....”
Đến cả chuyện sau khi hắn ta chết nàng cũng đã nghĩ xong rồi? Không nghĩ qua giúp đỡ hắn ta cố gắng, thành công không chết?
Chính trong lúc nói chuyện, một sự chèn ép càng to lớn mạnh mẽ hơn đột nhiên ập đến.
Trong chốc lát khiến người ta cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Bọn tà tu lần lượt quỳ xuống, hô to: “Bái kiến Ma sứ.”
Ô Tinh Tinh vội đảo mắt nhìn đi, không thấy gì cả.
Nàng bất giác cất tiếng hỏi: “Ma sứ đâu?”
Tà tung dám ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Tu vi của Ma sứ đại nhận thâm sâu khó biết, có lẽ là đại năng sắp phi thăng, nhiều lần ngài ấy đến, chỉ có bóng người hạ xuống...”
Bóng người?
Ô Tinh Tinh ngẩng đầu lên, vẫn nhìn không thấy gì.
Là bởi vì bóng người đó bao trùm trên mái nhà của chính điện sao?
Lại là một tiếng “Ầm” cực lớn, một cột nhà trong chính điện bị ngọn lửa thiêu một nửa, sau đó sụp xuống, chính điện trở nên lung lay, dáng vẻ trông giống như sắp sụp.
Tông chủ nhảy hai ba cái đến bên cạnh Ô Tinh Tinh, níu chặt lấy nàng, quay người về sau bay đạp lên cột đá trong điện.
Một đạp của gã, giống như sức của thiên lôi.
Cột đá đổ ầm xuống.
Chính điện lại khó chống đỡ, trong chốc lát đã đổ xuống.
Gã muốn làm gì? Gã điên rồi sao?
Quý Viên trợn mắt, rất nhanh đưa tay ra đi bắt Ô Tinh Tinh, nhưng không thể bắt lấy được, chỉ có thể dùng ma đằng bảo vệ bản thân, tránh bị chính điện sụp xuống đè chết.
Bên kia, trên đường đi đến Tùy Ly nhìn thấy một tà tu thì giết một tà tu.
Trước mặt hắn tà tu cười càng điên cuồng, khoe khoang với hắn cái gì mà Ô cô nương có lẽ đã động phòng rồi, càng chết thảm hơn, bể nát đến không thể nhìn ra hình dáng lúc còn sống.
Tam trưởng lão vội theo sao, một đường mí mắt giật không ngừng.
Giết tà tu dĩ nhiên không cần khách khí.
Nhưng cách thức của Tùy Ly thật sự có chút quá thô bạo, ra tay hoàn toàn không có con đường sống, dùng đều là sát chiêu xé thành trăm mảnh.
Đặc biệt là tà tu lông mày và tóc bạc trắng.
Chỉ trong thời gian nháy mắt, Tùy Ly đã đến gần lão, nhàn nhạt hỏi một câu: “Là ngươi đề nghị bọn họ thành hôn?”
Tà tu liền “A” một tiếng.