Sau đó đầu đã rơi xuống đất rồi.Tam trưởng lão hít nhè nhẹ một hơi.
Ông ta cảm thấy đây không phải là điềm báo tốt gì.
Đợi một đường đi vào đến trước chính điện.
Một tà tu cấp thấp thấp thỏm nói: “Đó, đó là chính điện thành hôn, hôm nay là, là đích thân Tông chủ làm chủ hôn.”
Tùy Ly đáp lại: “Ừ.” Hắn ngừng lại, lại không dấu vết cau mày nói: “Có ma khí.”
Sắc mặt Tam trưởng lão nghiêm nghị nói: “Đúng vậy.”
Hơn nữa ma khí này càng bộc phát dày đặc hơn.
“Những tà tu này điên thật sự rồi, đến cả ma tộc cũng dám qua lại...” Sắc mặt Tam trưởng lão có chút lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một cái hư ảnh cực lớn, đang ở trên bầu trời chính điện.
“Người nào cả gan đến mạo phạm?” Giọng nói khàn khàn phát ra từ trong miệng cái hư ảnh.
Sắc mặt Tam trưởng lão lập tức thay đổi: “Bóng của người này có tu vi của Đại Thừa kỳ, e là chân thân có tu vi Độ Kiếp, nếu đợi hắn ta đến chỗ này, sợ là chúng ta không phải là đối thủ của hắn ta. Ma tộc kéo nhau trở lại, lại còn có năng lực như vậy...Chuyện này nghiêm trọng, chúng ta không thể tự tiện....”
Tam trưởng lão còn chưa nói xong.
Sắc mặt của Tùy Ly lạnh như băng, chậm rãi nói: “Vậy thì không đợi hắn ta đến, cứ ra tay giết trên dưới Tông môn trước.”
“Tà tu ngủ đông nhiều năm, hiếm khi ra ngoài. Nhưng e là Tông chủ của bọn chúng cũng là cao thủ không thấp hơn Đại Thừa kỳ...” Tam trưởng lão vẫn định khuyên nhủ.
Không phải cái gì khác, ông ta sợ Tùy Ly xảy ra chuyện.
Tam trưởng lão vừa nói xong, chính điện trước mặt đột nhiên đổ xuống.
Bụi đất bắn tung tóe lên cao tám trượng.
Tim của Tam trưởng lão giống như ngừng đập lại ngay lúc đó.
Ô cô nương....Ô cô nương còn ở bên trong....
“Những thanh kiếm cổ đó chắn chắn sẽ bảo vệ nàng ấy an toàn!” Tam trưởng lão vội nói, “Còn có Thất Sát kiếm!”
Tùy Ly không lên tiếng.
Tam trưởng lão không nghe thấy tiếng đáp lại, chốc lát tim đập càng trở nên loạn xạ hơn.
Có lẽ là đã qua rất lâu, nhưng lại giống như chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Tam trưởng lão nghe thấy Tùy Ly lạnh lùng nói: “Dù Thất Sát kiếm lợi hại cũng không thể hoành hành thiên hạ. Tà tu ngủ đông nhiều năm, lẽ nào không có bảo vật dưới đáy hòm sao?”
Còn tĩnh táo thì tốt rồi
Tam trưởng lão nói thầm, sao đó thở ra một cái.
Nhưng ngay sau đó ông ta thấy Tùy Ly bay người lên trên đống đổ nát của tòa chính điện đó.
“Tìm.” Tùy Ly nói.
Mấy người Dương Cửu và Dương Thập không dám chậm trễ, liền cùng nhau đi tìm.
Còn Tam trưởng lão thì lại giải quyết tiểu lâu la còn lại.
Còn không đợi bọn họ tìm được tung tích của Ô Tinh Tinh, ngược lại trong đống đổ nát có một người sống đứng dậy.
Trên thân người này có chút khí tức của tà tu, dáng người hắn ta thon dài, một bên quần áo tả tơi, khuôn mặt trắng bệch đầy vết thương.
Tà tu cấp thấp rum run chỉ hắn ta nói: “Hắn, hắn là người muốn thành hôn với Ô cô nương...”
Thân hình Quý Viên dao động, ngước mắt nhìn đi.
Hắn ta đã nhìn thấy tà tu phản bội đó, cũng đã nhìn thấy Tùy Ly đạo quân tuấn tú, thờ ơ bên cạnh tà tu.
Quý Viên lạnh mặt.
Hắn ta còn nghĩ chưa thông, tại sao Tùy Ly lại biến thành phu quân của Ô Tinh Tinh?
Quý Viên ép ma đằng từ đầu ngón tay ra.
Cho dù lúc này hắn ta yếu ớt rất nhiều, tựa như chỉ còn lại một hơi thở. Dù sao thì chống lại với nam nhân áo đỏ, cũng đã tiêu hao nhiều sức lực của hắn ta.
Lúc này hư ảnh trên đống đổ nát đó đã dồn đến gần hơn.
Hư ảnh lại lặp lại: “Kẻ nào cả gan đến mạo phạm?”
“Nó vẫn chỉ là một hư ảnh, Tùy Ly sư điệp tuyệt đối không được ra tay với hắn ta...” Tam trưởng lão lại khuyên nhủ.
Nói cách khác thật ra hư ảnh cũng không có cách nào kịp thời truyền lại tình hình chỗ này về.
Tùy Ly giật mí mắt, hơi nhìn Quý Viên.
Chỉ là một thứ tầm thường.
Hắn nói: “Bắt hắn lại....Dương Cửu và Dương Thập, tìm trận pháp!”
Sau đó Tùy Ly bay người nghênh tiếp hư ảnh của Ma sứ.
Trên người Tùy Ly tỏa ra một sức ép vô cùng mạnh, chống chịu được áp lực của hư ảnh, linh lực của hai người đụng vào nhau, trong chốc lát đất rung núi chuyển.
Quý Viên cắn chặt hàm răng.
Người này không hổ là đệ tử đứng đầu của đại tông môn lớn nhất giới tu chân, không để hắn ta vào trong mắt.
Lòng ghen tỵ và căm phẫn trong lòng Quý Viên đan xen lẫn nhau, hắn ta xoay ngược tay, ma đằng bay ra, lại là xuyên qua thân thể của một đệ tử Phục Hy Tông.
Tam trưởng lão nhíu mày, cũng không kịp đi kéo Tùy Ly, ông ta kêu to: “Là ngươi dẫn Ô cô nương đi sao? Ngươi tu Mộc Linh Căn? Tài năng thấp kém cũng dám khoe khoang trước mặt ta!”
Quý Viên hung hăng thở một cái, cười lạnh nói: “Mộc Linh Căn? Hóa ra người của Phục Hy Tông cũng không thực sự trải sự đời?”
Tam trưởng lão tức giận, thầm nghĩ tên bắt cóc chết tiệt ngươi, cuỗm thê tử sư điệp của ta, ta không lột da ngươi thì không xứng với ngươi rồi!
Tam trưởng lão cũng không nương tay, sức ép của tu sĩ Đại Thừa lập tức phóng ra.
Quý Viên liếc nhìn Tùy Ly và hư ảnh đó đấu với nhau.
Rõ ràng không phải đánh nhau với hắn ta, nhưng hắn ta cảm thấy mình bị đè đầu. Tùy Ly không dừng tay, hắn ta cũng không dừng lại. Ai lùi về sau một bước thì giống như là kẻ nhát gan trước mặt tình địch.
Trong miệng Quý Viên phun ra hai ngụm máu tươi, mà ma đằng đó thấy mắt trở nên dài hơn, sức vùng vẫy càng mạnh thêm.
Hắn ta vội vàng vận động công pháp mà Không Cảnh đạo nhân đã dạy hắn ta trước đó, lập tức đột phá Kim Đan hậu kỳ, nhập vào Nguyên Anh.
Đến cả bế quan cũng không cần.
Tam trưởng lão thấy cảnh tượng này, kinh ngạc trợn to mắt nói: “Ngươi luyện ma công gì vậy?”
Trong lòng Quý Viên có một chút vui sướng.