Hắn ta ở cái thế giới này làm gì cũng khó khăn, từng giờ từng phút đều giống như đi trên mũi đao. Không phải Phục Hy Tông rất lợi hại sao? Hóa ra Phục Hy Tông thấy hắn ta trong bộ dạng hiện giờ cũng phải kinh ngạc?
Sau lưng Quý Viên vung ra hai sợi ma đằng, phàm là có người đứng xung quanh, đều bị xuyên qua da thịt, hấp thụ máu tươi.
Sắc mặt hắn ta dần dần trắng bệch chuyển sang hồng hào.
Hắn ta cười nói: “Tại sao ta không thể mang Ô Tinh Tinh đi chứ? Nàng vốn là vị hôn thê của ta, ta một đường đến đây tìm nàng. Ta còn chưa từng hỏi qua Phục Hy Tông các ngươi, tại sao muốn bắt giữ nàng? Chính là vì trong túi trữ vật của nàng có rất nhiều kiếm cổ sao? Hóa ra Phục Hy Tông chẳng qua cũng chỉ là đám người tham lam! Người như Tùy Ly, cũng chẳng qua là thấy người đẹp cướp về làm thê tử!”
Tam trưởng lão bị hắn ta chọc tức điên: “Ăn nói linh tinh!”
Lúc này một bóng đen rơi vào trong sơn cốc.
Bóng đen đó người chưa đến, đã đưa tay đánh ra một quyền trước, một quyền đó lay động gió mây.
Nghĩ đến có lẽ là bản tôn của hư ảnh đến rồi.
Tùy Ly nghiêm giọng nói: “Tránh ra!”
Tiếp đó hắn dùng kết giới để ngăn cản, kết giới vừa ngăn đã nứt ra từng đường vân nhỏ.
Không ngoài dự liệu của Tam trưởng lão, người này thật sự là Độ Kiếp kỳ.
Công pháp tu luyện của Ma tộc kỳ lạ, ngay cả Đại Thừa kỳ cũng vượt xa tu sĩ chính phái cùng cấp bậc khác, huống hồ là Độ Kiếp kỳ?
“Ma sứ đại nhân! Ma sứ đại nhân cứu chúng ta!” Tà tu cấp thấp cho rằng cứu tinh đã đến, vội vàng nằm rạp trên đất la hét.
Tam trưởng lão nghe thấy càng kinh ngạc trong lòng.
Một Ma sứ đã lợi hại như vậy, vậy Ma tôn thì sao?
Từ khi nào Ma giới phát triển mạnh mẽ như vậy?
Tam trưởng lão không dám dây dưa, vừa lấy ra pháp bảo vừa thử truyền tin về Tông môn.
Duy chỉ có Tùy Ly là vẫn bình tĩnh.
Dương Cửu và Dương Thập quay người muốn đến giúp hắn, hắn lại nói: “Đi tìm trận pháp.”
Dương Cửu và Dương Thập há hốc miệng, chỉ có thể nghe lời của hắn, đi tìm trận pháp có thể giấu ẩn giấu dưới chính điện.
Đại sư huynh chắc chắn là nghi ngờ, Tông chủ đó mang theo Ô cô nương lẩn trốn từ trận pháp gì đó đi?
Trận chiến nhật nguyệt đều không chiếu sáng được.
Đã kéo dài hai canh giờ liền.
Quý Viên không ngừng thổ huyết, giống như chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng.
Trong sự mơ hồ hắn ta ngước mắt nhìn, chỉ thấy vị Tùy Ly đạo quân đó cũng là sợi tóc tán loạn, lấy lực lượng một người chống lại Ma sứ.
Toàn thân ma sứ đều bao phủ trong lớp áo choàng đen.
Quần áo của người này chỉnh tề, không một chút xô lệch.
Một luồng bạch quang chiếu trên người, mở rộng thành một nửa vòng tròn cực lớn.
Tùy Ly chống lại đạo bạch quang kia, càng trở nên nhỏ bé hơn.
Nhưng Tùy Ly vẫn không có ý muốn lùi về sau.
Tu tiên chính là cái gì?
Vốn chính là nghịch thiên mà đi.
Tùy Ly chầm rãi chớp mắt một cái.
Nơi chân trời xa nhô lên đám mây đen, một luồng thiên lôi đột nhiên giáng xuống, mọi người chỉ cảm thấy ngạt thở không thể thở ra hơi.
Đợi Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão cùng Tứ trưởng lão mang theo đệ tử, toàn bộ đến chỗ này, thì thấy thiên lôi Độ Kiếp giáng xuống nhiều không đếm hết.
Mỗi một đạo thiên lôi đều to bằng cái miệng chén, trong đó còn xen lẫnchia chớp màu tím.
Uy phong, hung bạo.
Thiên lôi mạnh mẽ đếm không hết
Cả người Tùy Ly nhuốm máu, đứng sừng sững, trong lúc hắn đang đánh nhau với tu sĩ Độ Kiếp kỳ, thì lại một lần nữa đã thăng cấp cảnh giới.
Cả người Đại trưởng lão run rẩy nói: “Hắn thật sự là thiên tài tu chân...”
Tam trưởng lão sắp tức điên rồi, quay đầu hét: “Đừng ngây người ra đó, lôi tên khốn muốn cướp thê tử của Tùy Ly sư điệp xuống trước! Dây leo sinh trưởng trên người hắn ta, rất khác thường!”
Mọi người ngớ ra.
Không biết là chú ý câu tên khốn trước, hay là ai là kẻ to gan dám cướp thê tử với Tùy Ly sư điệp, hay là...Hả? Tùy Ly có thê tử????
……
Tùy Ly đoán không sai.
Lúc đó Tông chủ nắm lấy Ô Tinh Tinh, lại đánh sập chính điện, thật ra chỉ là vì để thuận tiện mang theo Ô Tinh Tinh chạy đi từ trận pháp.
Tông chủ ngồi trên triền núi, bày ra thẻ tre trong tay.
Trên thẻ tre khắc rất nhiều cái tên.
Mắt gã chăm chăm nhìn những cái tên đó, từng cái tên một biến mất trên thẻ tre, chỉ còn lại thẻ trống không, sau đó chỉ còn lại cái tên ba chữ trên cùng, Miêu Phong Vũ.
Đó là tên của gã.
Quý Viên chưa từng chính thức nhập môn, tên của hắn ta vẫn chưa viết vào trong đó.
Cũng chính là nói ngoài Tông chủ ra.
Trên dưới Tông môn đã bị tiêu diệt.
Rốt cuộc gã vẫn là đã trở thành một Tông chủ mất tất cả.
Gã xếp chồng thẻ tre nói: “...Phục Hy Tông, lợi hại.”
Gã xoay người, nhìn về phía Ô Tinh Tinh, giọng điệu u ám nói: “Nếu không phải Ma sứ chỉ đích danh muốn Thất Sát kiếm, sao lại cần phải cướp ngươi.” Khăng khăng hết lần này đến lần khác, còn cướp thê tử của Tùy Ly!
Nam nhân trung niên bên cạnh hít sâu một hơi.
Ông ta là một người bị trồng ma đằng khác.
Đại khái cũng chính là bởi vì ma đằng trên người ông ta, Tông chủ mới mang theo ông ta.
Ông ta đột nhiên nhớ đến...Việc Quý Viên giết chết Không Cảnh đạo nhân, Quý Viên sẽ không phải cố ý dụ người của Phục Hy Tông đến tiêu diệt Tông môn chứ?
Nam nhân trung niên rùng mình một cái.
Miêu Phong Vũ đi đến trước mặt Ô Tinh Tinh, gã trầm giọng nói: “Người của Phục Hy Tông giết trên dưới Tông môn của ta, bây giờ ta không đội trời chung với Phục Hy Tông, ngươi không sợ?”
Ô Tinh Tinh nhỏ tiếng nói: “Nhưng mà trước lúc này, chính tà cũng đang không đội trời chung với nhau mà.”
Miêu Phong Vũ: “....”
Chết tiệt.
Có lý.
Gã quay đầu lại.
Phát hiện Ô Tinh Tinh lấy một cái bánh từ trong túi trữ vật ra, chầm chậm ăn. Miêu Phong Vũ càng tức giận hơn.