“Ngươi còn có lòng dạ thảnh thơi ăn uống?”
Ô Tinh Tinh nói: “Ta đói rồi.”
“Lẽ nào ngươi không cảm thấy con người Tùy Ly đáng sợ sao? Hắn là đệ tử mạnh nhất của Tông môn chính đạo, nhưng ta thấy hắn ra tay cũng không có khác biệt gì với tà tu bọn ta. Giết hết người tông môn cũng không nương tay.” Miêu Phong Vũ lạnh giọng nói.
Ô Tinh Tinh không cảm thấy có vấn đề gì.
Nàng cũng đã từng nghĩ giết chết bọn họ mà.
Nàng nhẹ nhàng chớp mắt nói: “Trên dưới quý tông có tổng cộng bao nhiêu người?”
Miêu Phong Vũ nghe thấy vấn đề này, trong chốc lát như bị người ta giẫm phải cái chân đau, giận dữ nói: “Ngươi đây là trách người trong Tông môn ta ít, còn không đủ cho hắn giết? Mới bị giết chất đầy cửa?”
Gã vừa nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy đau lòng.
Gã bày mưu tính kế ngàn năm, không nói đến mấy lâu la sai vặt, đệ tử tông môn được ghi chép lại trên thẻ tre cũng mới gần bốn mươi người.
Bốn mươi người quý báu như vậy!
Lúc trước còn là 42 người, nhưng lúc trước tức giận giết hai người. Mẹ kiếp, một khi tức giận, một quyền đánh đến, vốn chỉ nghĩ đánh chết một người, nhưng sức trong bàn tay quá mạnh, mới có thể đánh chết hai người.
Miêu Phong Vũ đau lòng.
---
“Đại sư huynh thế mà… lại muốn Độ Kiếp sao?” Các đệ tử run giọng nói.
Thì ra… đây là Độ Kiếp?
Mà cũng không là trời phạt.
Quý Viên bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía bóng dáng kia mà không thể tin được.
Máu từ trên người hắn ta tí tách nhỏ xuống theo dây leo.
Trưởng lão của Phục Hi Tông cường đại như thế nào chứ? Chẳng qua hắn ta chỉ đang nỗ lực đỡ được thêm mấy hiệp, đã bị áp chế chặt chẽ. Chỉ là so với Tùy Ly, hắn ta mới gồng cổ, gân xanh nổi lên mà cũng không quỳ xuống.
Mà lúc này người của Phục Hi Tông cũng không nhìn hắn ta nữa.
“Đó là thiên lôi mấy trọng?” Đệ tử hỏi.
“Không biết…”
“Bày trận!” Sắc mặt Nhị trưởng lão nghiêm nghị, trầm giọng nói. Hiển nhiên là muốn bảo vệ Tùy Ly Độ Kiếp.
Biểu cảm của Đại trưởng lão tràn đầy ổn trọng, lên tiếng nói: “Không cần, tự ngươi nhìn xem…”
Những người còn lại nghe tiếng vội định thần cẩn thận nhìn qua.
Đúng vậy, thấy rồi, thiên lôi đánh xuống, cả người Tùy Ly đều là máu, chắc là bị thương không nhẹ, trước mắt phải Độ Kiếp như thế nào? Chẳng lẽ bọn họ không nên tiến lên, ngăn cản Ma sứ kia thay Tùy Ly trước hay sao?
Ngược lại Tam trưởng lão nhìn ra chút chiêu trò, ông ta lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ Ô cô nương cũng là kiếp của hắn sao?”
Trong Tu Chân Giới thường có cách nói độ tình kiếp thành đại đạo.
Càng cực đoan hơn, còn có tu sĩ nhân loại giết thê chứng đạo.
Nhưng xưa nay cũng chỉ là nghe đồn thôi…
Nhiều tu sĩ kết đạo lữ như vậy, cũng không thấy ai bởi vì có thêm một thê tử mà đắc đạo thành tiên…
Nhưng đúng là số lần Tùy Ly bị sét đánh tăng lên rất rất nhiều!
Bỗng dưng Tam trưởng lão cũng cảm thấy trở nên khẩn trương, tim đập như nổi trống, nói: “Kiếp nạn này chỉ sợ chỉ có Tùy Ly sư điệp tự mình độ thôi.”
“Ầm đùng”.
Khi tia sét đầu tiên đánh vào trên người Ma sứ, hắn ta ngây ra.
Nhưng khi tia sét thứ hai, tia sét thứ ba đều bổ vào trên người hắn ta, cuối cùng hắn ta mới phản ứng lại, giận không thể nhịn được, người này lấy hắn ta để chắn kiếp!!!
Đây mà là chính đạo đại tông à?!
Ma sứ tức giận đến mức suýt chút nữa thì rơi xuống từ không trung.
Nhưng cho dù hắn ta thấy rõ ràng cũng không có cách nào.
Tùy Ly và hắn ta triền đấu ở một chỗ, không chịu để lại cho hắn ta một chút khoảng cách để chạy đi. Như là cược để một thân gân cốt vỡ nát hết cũng không sao.
Người này không sợ chết à?
Bị điên rồi hả!
Hắn ta đường đường đại năng Độ Kiếp kỳ, vốn nên một chưởng là có thể nhẹ nhàng chụp chết đối phương.
Nhưng trong túi trữ vật của đối phương, dường như đựng vô cùng vô tận pháp bảo… Lúc này Ma sứ cũng không biết Tùy Ly có địa vị gì, lại càng không biết Phục Hi Tông là đệ nhất đại tông, chính là có tiền nhất trong Tu Chân Giới, tự nhiên không lo không có pháp bảo dùng.
Ma sứ nuốt máu đã ọc ra trong miệng.
Không phải người này mới Hóa Thần sao? Vì sao Hóa Thần đã bắt đầu độ kiếp rồi? Rốt cuộc là còn bao nhiêu tia sét nữa? Vì sao lại vô cùng vô tận giống y như pháp bảo quanh người hắn thế?
Vậy cũng thôi.
Hắn ta chật vật quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy có khoảng ba đại năng có tu vi không thua kém hắn ta, ở bên cạnh như hổ rình mồi.
Hắn ta nhìn thấy cách ăn mặc trên người bọn họ ——
Quần áo hoa văn độc đáo, lệnh bại dùng ngọc chạm thành.
Là Phục Hi Tông!
Xâm phạm lại là Phục Hi Tông!
Một cỗ khí lạnh từ bàn chân lập tức chạy tới đỉnh đầu hắn ta, cho dù tự cao cho rằng tu vi cao thâm, cũng không dám cứng rắn đối đầu với bọn họ.
Hôm nay cho dù thiên lôi này đánh hắn không chết, nhưng xong việc lại bị bọn họ vây lại một phen, chỉ sợ cũng phải chết ở chỗ này… Nhưng hắn ta không nghĩ ra. Chẳng lẽ Phục Hi Tông đã vượt qua trù tính của Ma tướng? Nếu không sao lại phái ra nhiều đại năng như vậy, giống như dốc toàn bộ lực lượng…
Đánh chết hắn ta cũng không nghĩ tới, hắn ta tuyệt đối không nên há miệng quá to muốn thanh Thất Sát kiếm kia.
Phục Hi Tông bày thế trận lớn như vậy, dù có là Ma tướng tới, cũng sẽ sinh ra vài phần sợ hãi, huống chi là hắn ta?
Ma sứ không dám trì hoãn nữa, hắn ta sợ hôm nay sẽ chết tại đây, vì thế dứt khoát đón thiên lôi mà lên.
Một kích này bổ xuống, tạo thành từ mấy tia sét to bằng miệng chén, lập tức đánh cho người này bay đi ra ngoài. Khi hắn ta rơi thật mạnh xuống đất, đã chuồn khỏi tầm mắt của người Phục Hi Tông. Đến khi bò dậy, miệng cũng phun máu tươi không ngừng. Hắn ta không dám dừng lại, vội liều mạng một hơi ném ra một quyển trục truyền tống, lúc này mới chạy thoát.