Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 140

Chương 140 -
Chương 140 -

Vẻ mặt của Nhị trưởng lão Phục Hi Tông không thay đổi, thân hình bay lên không trung, đuổi theo.

Nếu người của Phục Hi Tông đều tới rồi, nào có đạo lý để người chạy thoát ngay dưới mí mắt?

Còn những người khác thì không quay đầu lại, chỉ một lòng nhìn chằm chằm vào Tùy Ly đang Độ Kiếp.

Bọn họ cũng không hiểu được đây là 49 thiên lôi, hay là 64 thiên lôi… Tiếp tục đếm từng tia từng tia, hình như làm thế nào cũng không đếm hết được.

Bên kia Tùy Ly cúi đầu nhìn lướt qua bàn tay của mình.

Dường như mỗi một tấc da của hắn đều nứt ra rồi, máu không ngừng chậm rãi chảy ra.

Nhưng cái hắn nhìn cũng không phải là những miệng vết thương đó…

Hắn nhớ tới lần trước thăng cấp.

Tiểu yêu quái kia dựa vào ngực hắn, còn làm hỏng cả cây dù mà nàng cực cực khổ khổ tìm trở về, hắn còn ném mất bóng mài móng, cỏ bạc hà của nàng, còn chưa trả cho nàng…

Hắn nghĩ đến đây, liền không nhịn được xoay người, chậm rãi đi từ trong phế tích xuống.

Lôi quang còn đang chớp nháy trên đỉnh đầu hắn.

“Đại, đại sư huynh, độ lôi kiếp xong rồi sao?” Đệ tử Phục Hi Tông không nhịn được nhỏ giọng nói.

Tùy Ly không đáp lại.

Đại trưởng lão lại đánh giá hắn, đánh giá từ đầu tới chân, trong lòng cũng kinh ngạc vì hắn có thể chịu thiên lôi đánh mà không việc gì, tuy nói có Ma sứ kia làm lá chắn thịt, nhưng cũng cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.

“Tùy Ly sư điệt đã là tu sĩ kỳ Hợp Thể.” Đại trưởng lão trầm giọng nói.

Mọi người nghe tiếng cả kinh, thất thanh nói: “Trong lịch sử tu chân, một người duy nhất, tu sĩ kỳ Hợp Thể trẻ tuổi như vậy!”

Đại trưởng lão ổn trọng gật đầu: “Rất tốt.”

Tam trưởng lão: “Còn rất tốt gì ở đây hả? Thê tử của hắn mất rồi, thê tử của hắn mất rồi, các ngươi không nghe thấy hả?”

Đại trưởng lão: “…?”

Đại trưởng lão bình tĩnh, chậm rãi lên tiếng: “Có, mới vừa nghe ngươi nói, trong lòng còn cảm thấy kỳ quái, Tùy Ly không có đạo lữ, cũng không có người trong lòng…”

Tam trưởng lão táo bạo mà ngắt lời: “Bây giờ có rồi!”

Đại trưởng lão đành không nói chuyện với ông ta nữa, quay đầu đi nhìn Tùy Ly: “Ngươi……”

Tùy Ly mở miệng, nhưng máu lại trào ra từ giữa môi răng trước.

“Mau, mau đỡ lấy sư huynh của các ngươi.” Tứ trưởng lão nhíu mày nói.

Tùy Ly lại là nhẹ nhàng đẩy người bên cạnh ra, ánh mắt nhìn về nơi xa.

“Quý Viên?” Hắn nói.

“Ừ.” Quý Viên cắn răng lên tiếng.

Hắn ta vốn là tiểu quận vương ở nhân gian, tự cho là có được phú quý quyền thế, không ai bì nổi. Tới nơi đây, thì lại tính là cái gì chứ? Người này lại khác biệt. Lưng dựa đệ nhất đại tông, lại là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy trong Tu Chân Giới, hình như còn là tiên quân chuyển thế gì đó…

Nhưng mà…

Quý Viên lên tiếng: “Thì ra A Tinh đã kể về ta với ngươi sao? Ngay cả tên của ta mà ngươi cũng biết được. A Tinh nói với ngươi như thế nào?”

Nói với ngươi chúng ta quen biết vào một đêm tuyết, cùng ở chung trong căn miếu đổ sao?

Nói với ngươi chúng ta bàn chuyện cưới hỏi, vốn nên đại hôn sao?

Tuy hắn ta chật vật, nhưng sẽ không cúi đầu ở trước mặt Tùy Ly.

Không chỉ không cúi đầu, hắn ta còn…

Bỗng nhiên Tùy Ly lên tiếng: “Nàng nói ngươi đào hôn. Vốn ta không biết tên họ của ngươi, là khi đến kinh thành mới biết được.”

“……” Lời của Quý Viên bị nghẹn trở về.

Quý Viên ho khan thật mạnh vài tiếng, hộc ra mấy ngụm máu nhỏ, hắn ta lại không cam lòng nói: “Ta cũng không phải là đào hôn, trong đó có rất nhiều nội tình, các hạ cũng không biết được, lại đoạt thê của ta. Nàng tặng ta tín vật đính ước, hai người chúng ta tình nghĩa thâm hậu, đâu phải là điều ngươi có thể hiểu được?”

Đệ tử Phục Hi Tông ở một bên nghe mà cũng đần ra, ngay cả mùi máu tanh tràn ngập giữa miệng mũi cũng không rảnh lo để ý tới.

Thật, thật là một bí mật động trời!

Tùy Ly từng nói đời này cũng sẽ không kết đạo lữ thế mà lại đoạt thê của hắn ta?

Thân hình Tùy Ly bất động.

Khi đó tiểu yêu quái nhặt hắn về, vô duyên vô cớ, không nói chuyện rõ ràng đã muốn thành hôn cùng hắn, hắn chỉ cảm thấy hoang đường.

Nhưng trước mắt…

Tùy Ly mở mắt lên, đáy mắt lộ ra vài phần sắc bén, hắn không nhanh không chậm hỏi: “Tín vật đính ước? Ý ngươi là cây dù toả sáng bảy sắc cầu vồng đó à?”

Quý Viên nheo mắt: “Sao ngươi biết được?”

Còn không đợi hắn ta chậm rãi đếm cho Tùy Ly nghe!

Tùy Ly nói: “Dù nát rồi.”

Quý Viên chỉ cho là người này huỷ hoại dù, lúc trước Ô Tinh Tinh nói bản thân mình đã thành hôn hắn ta còn không cảm thấy gì, trước mắt mới cảm thấy dường như một tia tình nghĩa cuối cùng, cũng bị rút ra.

Hắn ở trên Huyền Cực Châu này, ngoại trừ một thân xương cốt bị ma đằng kí sinh của hắn ta ra, lại chẳng có nửa phần tình cảm để dựa vào.

Gân xanh trên trán Quý Viên nổi lên, hắn ta cắn chặt hàm răng, bởi vì dùng sức quá mức mà thân thể hắn ta còn run lên không theo khống chế.

Tùy Ly lại hỏi: “Còn có một cây trâm?”

Quý Viên: “Cái gì nàng cũng nói cho ngươi?”

Tùy Ly chậm rãi đi tới trước mặt hắn ta.

Người của Phục Hi Tông mờ mịt mà nhìn thẳng bóng dáng của Tùy Ly từ phía sau, chỉ cảm thấy cực kỳ giống cây tùng bị gió thổi bên vách núi, dường như sắp ngã xuống, lại cố tình đứng rất vững chãi.

Dựng đứng, lại sắc bén.

Tùy Ly chậm rãi nâng tay lên, niệm một khẩu quyết.

Sau đó một vật bay ra từ trong lòng ngực của Quý Viên, rơi vào lòng bàn tay của hắn. Đầu ngón tay của Tùy Ly nắm chặt, dùng sức mà nắm lấy vật kia.

Mọi người nhìn chăm chú.

Đó là một cây trâm.

Hình dáng cây trâm kia hết sức thuần tịnh, chỉ dính một tia linh khí. Cùng lắm có lẽ cũng có giá trị mười cái hạ phẩm linh thạch.

“Ngươi làm gì vậy? Ngươi lại muốn huỷ hoại nó?” Quý Viên run run quát lên, “Tùy Ly! Ngươi cho rằng huỷ hoại nó, sẽ chặt đứt mối liên hệ giữa ta và A Tinh sao? Ngươi bái đường với nàng chưa? Đã lạy thiên địa chưa? Ta không tin, ta không tin ngươi là phu quân danh chính ngôn thuận của nàng! Ngươi dám mang nàng về tông môn của ngươi sao? Ngươi biết được thân phận lai lịch của nàng không?”

Bình Luận (0)
Comment