Tùy Ly rũ mắt.
Hắn chỉ cần dùng sức một chút, là có thể đem thứ gọi là “Tín vật đính ước” này hóa thành bột mịn.
Tùy Ly khựng lại, bỏ cây trâm vào trong túi trữ vật.
Hắn ngước mắt, lúc này mới nói với người của Phục Hi Tông: “Hắn vốn là người của Trường Thiên Quốc ở Bắc Trạch Châu, bị tà tu lừa tới nơi đây. Nghĩ chắc cũng sống không lâu nữa, thả hắn đi đi.”
Quý Viên nghe xong lời này, sự đè nén và phẫn uất trong lòng càng không nói nên lời.
Từ lúc bắt đầu.
Người này đã không đặt hắn ta ở trong mắt…
Giờ phút này càng là như vậy.
Hắn ta hận không thể chết ở trong tay Tùy Ly.
Nhưng lý trí của Quý Viên lại nói với hắn ta rõ ràng, dù hắn ta có chết, nhiều lắm Ô Tinh Tinh cũng chỉ rớt một giọt nước mắt vì hắn ta, lại đưa tro cốt của hắn ta về Trường Thiên Quốc.
Quý Viên nghiến răng nghiến lợi nói: “Tùy Ly, dù ngươi cầm đồ vật kia đi thì như thế nào? Đó chung quy cũng là tín vật đính ước của ta và nàng, mà không phải là của ngươi và nàng.”
Bên kia Dương Cửu đột nhiên cao giọng nói: “Có trận pháp! Ở đây có trận pháp!”
Tùy Ly lập tức xoay người đi về phía bên kia.
Lúc này người của Phục Hi Tông như mới phục hồi lại tinh thần, sôi nổi đuổi theo Tùy Ly, đi sang phía bên kia.
Không có người nào nhìn Quý Viên nữa.
“Tùy Ly sư điệt, trước tiên ngươi nên tìm một chỗ bế quan đã, dưỡng khỏi vết thương trên người mới phải.” Đại trưởng lão trầm giọng nói.
“Không sai, ngươi dùng hai viên đan dược trước, ngồi xuống vận khí…” Tứ trưởng lão cũng nói.
“Có chư vị sư bá sư thúc ở đây, chẳng lẽ còn không bảo vệ được một mình ta sao?” Tùy Ly nhàn nhạt nói.
Mọi người vừa nghe, vội nói: “Đó đương nhiên là không thành vấn đề!”
Chờ nói xong, bọn họ mới phản ứng lại, đây hoàn toàn không phải là lúc thể hiển bản thân mình rất có năng lực. Đây là bị Tùy Ly cho vào tròng rồi đúng không?
“Thỉnh cầu Đại sư bá khởi động trận pháp, bằng không cũng chỉ có thể tự ta tới.” Tùy Ly khom người phủi đi một chút phế tích tàn ngói cuối cùng, lộ ra hoa văn có chút tàn khuyết không được đầy đủ phía dưới.
Đại trưởng lão còn có thể nói cái gì?
Ông ta vội đi lên thử điều khiển trận pháp…
“Không được.” Đại trưởng lão thấp giọng nói, “Chỉ sợ phải là công pháp của tà tu mới có thể điều khiển.”
Tùy Ly nghe tiếng, ngược lại trên mặt cũng không có vẻ mất mát gì, ngay cả vẻ phẫn nộ cũng không tìm được một chút dấu vết.
Hắn bình tĩnh đến mức như một hồ nước mùa thu vậy.
“Đi tìm Tàng Thư Các của bọn chúng.” Tùy Ly nói.
“Chúng ta đây…”
Tùy Ly vẫn chưa đề cập đến chuyện bế quan, hắn hỏi: “Ta nhớ rằng chỗ Đại sư bá có một Khâm Thiên Xích…”
Đại trưởng lão gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Tùy Ly lại nói: “Chỗ Tứ sư thúc có Toạ Hóa Linh Bồ?”
Tứ trưởng lão ngơ ngác gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ ta lấy ra cho ngươi, ngươi đả tọa chữa thương trước nhé?”
Lúc này Tùy Ly mới đỡ cánh tay của Dương Thập, chậm rãi, cứ như vậy ngồi xuống ở bên cạnh trận pháp.
Tam trưởng lão muốn nói lại thôi.
À thì, sư điệt à, không cảm thấy phế tích đầy đất đâm vào mông sao?
Bên này Đại trưởng lão cũng vội lấy Khâm Thiên Xích ra cho Tùy Ly, chỉ coi là hắn có bí pháp đặc biệt gì. Nhưng sau khi Tùy Ly nhận lấy thì lại thu vào trong túi trữ vật.
Đại trưởng lão ngẩn ra, thầm nghĩ đây cũng không phải là tác phong hành sự của Tùy Ly mà…
Tùy Ly làm như nhận thấy được sự nghi ngờ của bọn họ, chậm rãi mở miệng, giọng điệu suy yếu: “Đồ lúc trước đã đồng ý với nàng.”
Nàng này…
Tam trưởng lão giải thích rằng: “Chắc chắn là muốn cho Ô cô nương.”
Được thôi.
Bây giờ rốt cuộc mọi người mới biết, Tùy Ly có một thê tử, họ Ô.
Tùy Ly dùng mấy viên dược hoàn, khó khăn lắm máu mới ngừng chảy.
Thật ra Tứ trưởng lão nói không sai, trước mắt hắn bế quan đả tọa, tất nhiên thương thế khôi phục cực nhanh. Những linh lực kia sẽ nhanh chóng vuốt phẳng thương tích trong thân thể hắn.
Nhưng hắn chưa bao giờ thanh tỉnh như thế, thanh tỉnh đến mức mắt cũng không nhắm lại.
Hắn không nghi ngờ chuyện mình có thể tìm được Ô Tinh Tinh.
Hắn cũng không nghi ngờ chuyện tiểu yêu quái sống một mình nhiều năm, tất nhiên có thể giữ được mạng nhỏ của mình chờ hắn đến…
Nhưng mà sau khi gặp lại, hắn nên nói với nàng như thế nào?
Nói lần này ta đã đến muộn, bởi vì đại trận bảo vệ tông môn của tà tông kia có chút khó chơi, ta còn phải vượt thiên lôi thăng cấp, ta cũng không phải là tà tu, ta không mở trận pháp được sao?
Tùy Ly chẳng muốn nói một câu nào như thế.
Hắn nghĩ, nếu đã muộn như vậy, vậy cũng nên chuẩn bị trước cho nàng món đồ chơi mà đã hứa cho nàng trước kia đi?
Tam trưởng lão cũng ngồi xuống ở bên cạnh hắn, thở dài nói: “Thật ra cũng không vội một lúc này.”
Tùy Ly không tiếp lời ông ta, chỉ vô cùng bình tĩnh mà hỏi lại: “Sư thúc từng có lúc nào vô cùng vô cùng muốn một đồ vật không?”
Trong lòng Tam trưởng lão nghi hoặc, nhưng vẫn đáp: “Đương nhiên có! Aiz, sư tôn của ngươi hứa cho ta một kiện bảo bối, đến nay còn chưa cho ta…” Khi nào tông chủ có thể học tập đồ đệ này của mình một chút nhỉ?
Giọng của Tùy Ly vẫn vô cùng bình tĩnh, không có cảm xúc gì: “Trước mắt ta chỉ muốn Ô Tinh Tinh.”
Tam trưởng lão nghẹn lại.
Những người còn lại của Phục Hi Tông cũng chấn động.
Đây là thể, thể hiện ân ái à.
……
Huyền Cực Châu khác với Bắc Trạch Châu.
Khi Tùy Ly thăng cấp ở Bắc Trạch Châu, bởi vì dẫn động linh khí thiên địa, vậy nên mới có cảnh tượng đất rung núi chuyển.
Nhưng khi hắn thăng cấp ở Huyền Cực Châu, tuy rằng Ô Tinh Tinh và hắn ở cùng dưới một mảnh trời, lại chẳng thấy được chút dị trạng nào, đương nhiên cũng không hề nhận ra.