Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 142

Chương 142 -
Chương 142 -

Tông chủ Xung Tiêu Tông Miêu Phong Vu bởi vì Tùy Ly xuống tay quá tàn nhẫn, thật sự đã âm dương quái khí một trận.

Đến khi âm dương quái khí xong, gã liền vội vã mà dẫn Ô Tinh Tinh chạy.

Trước mắt tông môn chịu phải đại nạn này, nếu như nam tử đeo mặt nạ áo đỏ kia lại đuổi theo, không mất mấy ngày mấy đêm thì không phân thắng bại được, vậy chẳng phải là lại để cho Phục Hi Tông có cơ hội đuổi theo?

Miêu Phong Vu một đường nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu nha đầu nhà ngươi, sao lại hoa tâm như vậy, dẫn tới những người này đến đuổi theo ngươi…”

“Sao ngươi lại làm hết chuyện xấu như vậy? Bây giờ không có chỗ nào để chạy nè.” Ô Tinh Tinh hỏi lại gã với giọng thanh thúy.

Miêu Phong Vu: “…”

Sở dĩ Ô Tinh Tinh nói như vậy, là bởi vì con đường chạy trốn của Miêu Phong Vu, nó thật sự hữu hạn.

Tông môn Phục Hi Tông ở phía đông, Kim Thiền Tông ở phía tây, Phiêu Miểu Tông ở phía nam… Gã cũng chỉ có thể chạy về phía bắc.

“Ngược lại là ngươi nhắc nhở ta.” Miêu Phong Vu lạnh lùng nói, “Tà tu dính một chữ tà, không thể đi vào phía có chính đạo, vậy thì nên đến địa giới của yêu ma đi. Ta đây sẽ mang ngươi đến Ma giới.”

Xem ngươi có sợ không?

Ô Tinh Tinh hỏi hắn: “Ngươi là người của Ma tộc à?”

Miêu Phong Vu nói: “Đương nhiên không phải.”

Ô Tinh Tinh không hiểu phân chia yêu ma, cũng không hiểu được nhân tâm sẽ như thế nào.

Nhưng nàng thấy bản năng của động vật nhiều rồi, liền nói: “Ngươi là dị tộc, dưới tay đừng nói đến phụ tá đắc lực, ngay cả một thủ hạ ngươi cũng không có. Nếu ngươi vào Ma giới, tất nhiên bọn họ sẽ cảm thấy ngươi cùng đường mới đến đó, sao lại nhìn trúng ngươi chứ? Nhất định sẽ bắt ngươi để sử dụng như công cụ, tương lai không dùng được nữa, ném là được.”

Miêu Phong Vu nghe đến đó, đột nhiên quay đầu lại một cái, hung hăng mà nhìn thẳng vào Ô Tinh Tinh.

Trên mặt thiếu nữ vẫn là vẻ ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn không cảm thấy lời mình nói ra đáng sợ cỡ nào.

“Ngược lại ngươi cũng hiểu nhiều đấy.” Miêu Phong Vu không thể không xem kỹ lại nàng một lần nữa.

Ô Tinh Tinh gật đầu một cái: “Ừ, chó hoang ở trấn trên đến đoạt địa bàn đều là như thế.”

Miêu Phong Vu:?

Miêu Phong Vu tức giận đến lệch cả mũi: “Ngươi nói ta là chó?”

Ô Tinh Tinh chớp mắt, không tiếp lời của gã nữa.

Trước mắt Miêu Phong Vu không thể giết nàng.

Gã còn phải lật ngược tình thế, nàng là nghi lễ tốt nhất trong tay gã, cũng không biết có phải nàng đã nhìn thấu điều này hay không, lại chẳng sợ gã một xíu nào.

Miêu Phong Vu hít vào một hơi thật sâu, nói: “Dọc theo đường này, ta sẽ tự thu thêm vài tên đệ tử nữa, chờ ngươi nhìn thấy tốc độ tu luyện của tà tu, chỉ sợ ngươi sẽ động tâm không thôi.”

Ô Tinh Tinh thầm nghĩ có cái gì hay mà nhìn chứ?

Nàng hay nghe đại yêu quái nói.

Song tu mới là nhanh nhất!

Nghĩ đến đây, Ô Tinh Tinh mới khó được sinh ra một chút thương xuân bi thu.

Nàng có hơi nhớ Tùy Ly rồi.

Tiếp theo, đại kế của Miêu Phong Vu thi hành cũng không dễ dàng.

Tà tu ít là có nguyên nhân, phàm là có một chút căn cốt, đều mơ giấc mộng thành tiên, gia nhập tiểu tông môn rồi.

Ai thích làm chuột chạy qua đường như tà tu đâu?

“Các ngươi chưa từng nghe nói à? Trên dưới Phục Hi Tông đều đang tập sát tà tu!” Trong khách điếm có lão phụ nhân vừa cắn hạt dưa vừa nói.

“Nghe nói đánh thẳng vào hang ổ, chém giết hết toàn bộ. Chỉ còn một tông chủ, không biết đi nơi nào rồi.” Người khác lại nói.

“Không phải Phục Hi Tông không ra khỏi sơn môn à? Vì sao đột nhiên làm trận thế lớn như vậy.”

“Có lẽ là tà tu kia trộm thứ gì ghê gớm đấy.”

Miêu Phong Vu không tiếp tục nghe nữa, lập tức mang theo người, xoay người liền đi.

Bây giờ như vậy…

Chỉ sợ là không đến Ma giới được.

Ma sứ đối xử với gã vốn đã có vài phần vênh mặt hất hàm sai khiến, huống chi sau khi vào Ma giới còn có Ma tộc nữa thì sao?

Miêu Phong Vu lập tức lặng yên đưa ra quyết định, không báo cho Ô Tinh Tinh nữa, miễn cho cái miệng của thiếu nữ lại làm gã tức không chịu được.

Ngày thứ hai Ô Tinh Tinh biến mất từ trận pháp.

Miêu Phong Vu mang theo nàng đến địa giới của Yêu tộc.

Tên nam tử trung niên cũng bị trồng ma đằng kia bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ tới mức mềm chân, gần như không đi nổi.

Mà Ô Tinh Tinh đưa mắt nhìn lại…

Toàn là mộ hoang.

Trên những tấm bia trước mộ có khắc Chu thị XX mộ, Lệ thị XX mộ… Nhìn có vẻ hết sức bình thường, chỉ là gió thổi qua, nức nở rung động, có chút đáng sợ.

Ô Tinh Tinh đã từng đi qua bãi tha ma của trấn nhỏ dưới chân núi hoang.

Khi đó nàng còn quá nhỏ, cứ đi về phía trước rồi lại lạc đường, ngước mắt nhìn lại tất cả đều là bia mộ… Chẳng qua những bia mộ đó không giống nhau, bên trên đa số là khắc một dòng họ. Hoặc là, rất nhiều cái cùng họ sẽ ở liền kề nhau. Sẽ không lộn xộn thế này.

Ừm, nhìn có vẻ như chỉ để trưng thôi.

Ô Tinh Tinh vừa nhìn sang chỗ khác, lại nhìn thấy một cây hòe lớn.

Miêu Phong Vu mang bọn họ đi về phía cây hòe kia.

Vừa mới đến gần, Ô Tinh Tinh liền kinh ngạc nhảy dựng.

Yêu khí thật nồng đậm…

Chóp mũi của nàng động đậy, cảm giác như lỗ tai sắp không nhịn được mà bật ra.

Miêu Phong Vu không nghĩ rằng lá gan của nàng lớn như vậy, nhìn thấy phần mộ khắp nơi mà cũng không cảm thấy đáng sợ, giống một tiểu cô nương chỗ nào chứ?

Gã cố ý dọa nàng, liền nói: “Ngươi có biết được đây là nơi nào không?”

Nơi có rất nhiều yêu quái.

Ô Tinh Tinh thầm nghĩ.

Ngửi thấy yêu khí đậm như vậy, quy mô nơi này còn phải lớn hơn núi Hồ Minh rất rất rất nhiều.

“Những yêu thú ở nơi này, sẽ ăn thịt người. Đặc biệt là tiểu cô nương có vẻ ngoài mượt mà lại có một thân linh khí như ngươi vậy. Ngay cả da của ngươi cũng không cần lột, há mồm ăn ngươi luôn, xương cốt cũng phải nhai vụn…” Gã vừa nói, vừa quay đầu lại nhìn Ô Tinh Tinh.

Bình Luận (0)
Comment