Ô Tinh Tinh thở dài, yêu quái cũng không thích ăn thịt người lắm đâu.
Nàng vạch khoé miệng của mình, lộ ra hai chiếc răng nanh nhòn nhọn: “Ngươi nói, ăn luôn ngươi như vậy sao?”
Miêu Phong Vu: ???
Phía sau thân hình yểu điệu của thiếu nữ, chợt có một cái đuôi thật lớn xoã ra.
Ô Tinh Tinh không nhìn sắc mặt của Miêu Phong Vu, nàng nhổ hai sợi lông từ trên đuôi của mình xuống. Nghĩ rồi lại cảm thấy không đủ, vì thế hung hăng nhổ thêm một túm lông nữa, ném xuống dưới chân. Như vậy Tùy Ly mới có thể tìm thấy nàng nha.
Dù sao cũng đến Yêu tộc rồi, nàng cũng không ẩn giấu.
Một nơi khác.
Trước mặt Tùy Ly bày đầy sách.
Mấy thứ đó đều là thư tịch trong Tàng Thư Các của tà tông.
“Không bằng chúng ta cùng đại sư huynh tìm kiếm cách phá giải trận pháp kia đi?” Dương Cửu vội nói.
Tùy Ly không đáp lại, chỉ phất tay áo lật sách cổ.
Đây là một việc cực kỳ buồn tẻ, cả một đường này chúng đệ tử đều phải đi đường, thật ra đã mệt nhiều rồi, lật sách mấy cái, đã nghiêng đầu ngã xuống ngủ mất.
Trăng treo đầu cành.
Trong tông môn này lại là đèn đuốc sáng trưng.
Không biết qua bao lâu, Tùy Ly mang theo mấy quyển sách tạm thời vào ở trong kiến trúc còn tốt.
Mấy người Đại trưởng lão thấy thế, cũng không dám nghỉ ngơi, vừa nghĩ nên báo cáo với tông chủ như thế nào, vừa lật sách, không biết mệt mỏi.
Đến ngày hôm sau, mặt trời lên.
Tùy Ly đẩy cửa đi ra.
Thân hình của hắn càng có vẻ đĩnh bạt.
Chỉ là thần sắc vẫn bình tĩnh như trước.
Mọi người nhìn thấy hắn đi tới trước trận pháp, kết dấu tay, trận pháp kia lập tức phát ra ánh sáng chói loá, nuốt Tùy Ly vào một cái.
Mọi người cả kinh, nhận ra đây là trận pháp được mở, cũng vội vàng đâm đầu đi lên.
Đợi sau khi đứng vững.
Bọn họ mới lại phản ứng lại chuyện này…
Vì sao Tùy Ly đạo quân dễ dàng mở trận pháp ra như vậy? Không phải hôm qua còn không có cách nào sao?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ là học… công pháp tà tu từ trong những quyển sách kia? Lại còn học được trong một đêm?
Các đệ tử kinh ngạc mà nhìn về nơi Tùy Ly bóng dáng biến mất, muốn hỏi, lại không dám hỏi.
Đại trưởng lão như suy tư gì, nhưng lại im miệng không nói gì hết.
Việc này ngoại trừ tông chủ, thì chỉ có ông ta cùng Nhị trưởng lão biết được, những người còn lại hoàn toàn không biết.
Ông ta không ngoài ý muốn với bộ dạng của Tùy Ly hôm nay chút nào.
Bởi vì Tùy Ly kiếp trước, Thanh Nguyên tiên quân có địa vị được tôn sùng trong Thần giới, từng có một trái tim ác nhất trên đời này.
Dường như hắn sinh ra nên là chính tà cùng trong một thân thể…
Có lẽ tìm được vị Ô cô nương kia thì sẽ tốt thôi.
Đại trưởng lão thở dài trong lòng.
---
“Ngươi là cái gì?!” Miêu Phong Vu buột miệng thốt lên.
Ô Tinh Tinh nhìn động tác lui nửa bước của gã, có một chút mơ hồ.
Không phải gã là kẻ đứng đầu tà tông sao?
Vậy so với những tà tu giết người phóng hỏa khác, nhất định gã là kẻ xấu xa nhất. Ta còn đáng sợ hơn cả gã sao?
“Ngươi là… yêu?” Miêu Phong Vu nặn tiếng ra từ trong cổ họng.
Chẳng ai sẽ nghĩ đến, bên cạnh Tùy Ly đạo quân của đệ nhất đại tông, có một yêu quái đi theo.
Đáy lòng Miêu Phong Vu đột nhiên dâng lên một chút mờ mịt ngắn ngủi, trong lúc nhất thời thậm chí gã cũng không biết mình đang làm gì.
Chúng ta bắt một con yêu quái trở về? Nàng hoàn toàn không phải tu sĩ chính đạo gì đó!
Bởi vì con yêu quái này, thậm chí ngay cả tông môn mình cũng bị huỷ diệt…
Bây giờ ta đang làm cái gì?
Ta còn mang con yêu quái này về Yêu tộc? Đây không phải là đưa nàng về quê quán vui vẻ sao?
Ta còn đe dọa! Ta đe dọa cái rắm!
Miêu Phong Vu làm người xấu cả đời, trong giây phút này tâm thái lại có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Nó động đậy kìa.” Ô Tinh Tinh đột nhiên lên tiếng.
Miêu Phong Vu đè xuống cảm xúc phức tạp trong ngực, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cành của cây hòe kia sột sột soạt soạt mà vươn dài ra ngoài.
Ở hướng cành cây vươn dài ra, mây mù nổi lên, một giọng nói vang lên: “Là tông chủ Xung Tiêu Tông Miêu tông chủ đến rồi à? Yêu Vương nhận được bái thiếp của tông chủ, lệnh ta chờ ở đằng trước để tiếp ứng.”
Miêu Phong Vu khựng lại ngay tại chỗ, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Mang theo Ô Tinh Tinh đi vào? Vậy không phải tiện nghi cho yêu quái này ư?
Không đi vào? Chờ Phục Hi Tông tìm tới cửa sao?
Cuối cùng Miêu Phong Vu vẫn đứng lại, không xoay người đi mất.
Gã đã đưa bái thiếp lên cho Yêu Vương, nếu lúc này nói đi là đi, chỉ sợ trong lòng Yêu Vương sẽ còn sinh ra hiềm khích. Cho dù tính tình của gã có cuồng ngạo hơn nữa, tự cao là đại năng Độ Kiếp kỳ, cũng nhất định không thể kết thù nữa.
“Là ta.” Miêu Phong Vu đáp lại.
Dứt lời, Miêu Phong Vu cất bước đi về phía trước, lạnh lùng mà ném xuống một câu: “Đuổi theo.”
Ô Tinh Tinh thong dong mà đi theo phía sau gã.
Từ khi nàng sinh ra, ngoại trừ hồ yêu ở núi Hồ Minh, cũng chỉ từng thấy yêu vật lớn nhỏ ở gần núi hoang, gì mà nhện này, dê bò này.
Trừ những vật này ra, nàng còn chưa từng thấy nhiều yêu quái hơn.
Nàng có hơi tò mò, có hơi mong đợi và thân thiết một cách tự nhiên.
Nhưng tưởng tượng đến lúc trước ở trấn Võ Lăng, có chó sói tinh giết nữ tu sĩ của Pháp m Môn, còn lột da của người ta ra để khoác lên… Sau đó còn muốn lột cả da của nàng.
Chút thân thiết mong đợi trong lòng Ô Tinh Tinh, lập tức tan đi bảy tám phần.
So sánh với Ô Tinh Tinh đã ở trong suy nghĩ sâu xa, nam tử trung niên ở phía sau đi lại tương đối run rẩy.
Yêu…
Nơi này là địa bàn của yêu…
Ông ta vốn nhát gan sợ phiền phức, ma đằng sống, chỉ do ngoài ý muốn. Ông ta ngẩng đầu nhìn mây mù dày nặng xua cũng không tan kia, tựa như bên trong đang cất giấu quái vật đáng sợ gì đó. Ông ta thật sự quá sợ hãi, vì thế vội vàng quay đầu đi nhìn đuôi to của Ô Tinh Tinh.