Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 144

Chương 144 -
Chương 144 -

Trắng như tuyết.

Lông xù xù.

Nam tử trung niên nuốt nước miếng một cái, có hơi muốn sờ.

Ông ta bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, tuy nhiên cái này thì không sợ hãi cho lắm. Nếu yêu quái đều giống như vị Ô cô nương này… vậy thì tốt rồi.

Ba người tâm tư khác nhau đi vào dọc theo những cành cây, đi vào sâu trong chỗ sương mù.

Nghĩ chắc là vật ấy dùng để dẫn đường, nếu không cứ đi về phía trước cũng không biết đi về hướng nào.

Cũng không biết đi bao lâu, rốt cuộc ba người Ô Tinh Tinh mới gặp được người của Yêu tộc mở miệng nói khi nãy.

Tướng mạo người nọ nhìn chỉ khoảng hơn hai mươi, thân cao chừng chín thước, thân hình cao gầy, mặc đồ màu trắng, ừm, không đẹp bằng Tùy Ly. Ô Tinh Tinh ngước mắt nhìn tiếp, trên đầu người này lại là hai cái sừng thật dài thật dài.

Không phải sừng trâu nàng từng thấy, cũng không phải sừng dê nàng đã thấy.

Hai cái sừng này thẳng hướng về phía trước, đường cong mượt mà, đến chỗ đỉnh để lại một độ cong sắc nhọn.

Cực kỳ xinh đẹp.

Ô Tinh Tinh không nhịn được chà xát tay.

Là loại yêu quái mà nàng chưa bao giờ gặp qua đó…

Yêu quái sừng dài giơ tay vung lên, sương mù tan đi.

Ô Tinh Tinh chớp chớp mắt, lại nhìn cảnh tượng trước mắt. Chỉ thấy một tấm bia đá thật lớn đứng ở nơi đó, bên trên khắc “Vạn yêu chi tộc”. Ngước mắt nhìn về phía trước, đường mòn màu xanh rêu một đường dẫn về phía trước, vô số phòng ốc với màu sắc khác nhau nằm ở trên sườn núi, con đường màu xanh uốn lượn như một dải lụa bao quanh ngọn núi.

Mà đỉnh núi, có một toà cung điện uy nghiêm đứng sừng sững, kim quang lấp lánh.

Nhất định rất đáng giá nhỉ.

Ô Tinh Tinh không tự giác mà nghĩ.

Nàng đè suy nghĩ lại, vội quay đầu lại nhìn con đường ở phía sau.

Mộ hoang đã biến mất không thấy nữa, thay thế chính là một dòng suối chắn ngang con đường.

Là ảo thuật gì sao?

Hay là chúng ta đi trong sương mù, bất tri bất giác đã đi vào một nơi khác?

Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng chớp mắt, nghe thấy yêu quái sừng dài kia hỏi: “Không phải Miêu tông chủ nói mang theo con tin tới à? Con tin đâu?”

Ánh mắt hắn ta lưu luyến ở trên người nam tử trung niên một chút: “Ngươi đánh con tin đến mức như vầy à?”

Miêu Phong Vu đơ mặt chỉ vào Ô Tinh Tinh: “Nàng mới đúng.”

Sắc mặt của yêu quái sừng dài không vui: “Ta thấy phía sau nàng có đuôi dài, là tiểu yêu quái ngươi nhặt được ở bên ngoài à? Sao ngươi có thể lấy một con tiểu yêu quái, chỉ vào nàng bảo là con tin hả? Chẳng lẽ là cố ý lấy Yêu tộc ta làm trò tiêu khiển? Hay là cố ý giẫm đạp thể diện của Yêu tộc ta?”

Miêu Phong Vu: “…”

Nói như thế nào đây?

Nói rằng ta cũng vừa mới phát hiện đây không phải con người, là một con yêu ư?

Miêu Phong Vu đè xuống không vui trong lòng, nói: “Việc này phức tạp, ngươi chỉ cần biết rằng, nàng là đạo lữ của Tùy Ly đạo quân ở Phục Hi Tông kia là được.”

Yêu quái sừng dài nghe xong thì càng không tin.

Hắn ta chỉ vào bản thân mình hỏi: “Trông ta giống heo à? Ngươi cho rằng dễ lừa gạt như vậy?”

“Ta đã đến địa giới Yêu tộc, các ngươi còn có gì mà không yên tâm? Nếu tâm tư ta có gì khác lạ, chẳng phải là sẽ bị các ngươi vây khốn? Mang chúng ta đi gặp Yêu Vương trước đi, việc này ta sẽ tự trình bày rõ ràng với ông ấy.” Miêu Phong Vu lạnh lùng nói.

Lúc này yêu quái sừng dài mới vung tay áo, dẫn đường đi ở phía trước.

Đợi đi được một lát, bỗng dưng hắn ta lại nhớ tới gì đó, quay đầu lại nói với Ô Tinh Tinh: “Ngươi đi cùng với ta.”

Ô Tinh Tinh gật gật đầu, đi theo lên, ngược lại cũng không sợ.

“Ngươi là yêu quái gì thế? Ngươi không phải sinh ra ở trong tộc, trên người của ngươi không có mùi của trong tộc, ta cũng chưa từng gặp ngươi bao giờ.” Yêu quái sừng dài hỏi nàng, ngược lại thái độ hết sức thân thiện hoà nhã.

Ô Tinh Tinh do dự một chút, vẫn nói: “Ta là hồ ly.”

Yêu quái sừng dài nghe tiếng quay đầu nhìn lướt qua cái đuôi của nàng: “Thuộc nhánh tuyết hồ à?”

Ô Tinh Tinh có chút mờ mịt: “Ta cũng không biết.”

Yêu quái sừng dài nghe tiếng, sắc mặt càng hòa hoãn hơn chút: “Ta thấy tuổi ngươi không lớn, có phụ mẫu người thân không?”

Ánh mắt của Ô Tinh Tinh động đậy một chút, vẫn lắc đầu, nói: “Không có phụ mẫu, cũng không có người thân.”

“Bọn họ đều đã chết?”

“Không phải… Là trước giờ ta chưa từng gặp.” Nàng khựng lại, nói: “Từ khi ta mở mắt ra, đã không nhìn thấy phụ mẫu của mình rồi.”

Yêu quái sừng dài hơi mỉm cười nói: “Chắc là khi đó ngươi còn nhỏ tuổi, không nhớ rõ.”

“Không phải.” Ô Tinh Tinh phủ nhận lời hắn ta nói, “Ta nhớ rõ mà. Những người và sự việc từ lúc ta sinh ra đến bây giờ ta đều nhớ rõ.”

Sắc mặt của yêu quái sừng dài nghiêm lại, nói: “Sinh ra đã có thể nhớ mọi việc? Vậy ngược lại là phụ mẫu ngươi có chút địa vị. Không đúng… Nếu từ lúc sinh ra ngươi đã có thể ghi nhớ rồi, vậy ít nhất phải từng gặp mẫu thân của ngươi chứ? Bà ấy sinh ngươi ra, sao ngươi lại không nhìn thấy bà ấy?”

Ô Tinh Tinh:?

Ô Tinh Tinh: “Ta chui ra từ trong trứng mà.”

Yêu quái sừng dài kinh ngạc: “Sao hồ ly có thể chui ra từ trong trứng được?”

Ô Tinh Tinh cũng rất khiếp sợ.

Nàng mờ mịt vô thố mà nhỏ giọng hỏi: “Hồ ly… Không thể chui ra từ trong trứng sao?”

Bản thân yêu quái sừng dài cũng không hiểu sự khác nhau giữa đẻ con và đẻ trứng lắm, chỉ biết hắn ta chưa từng thấy hồ ly chui ra từ trong trứng. Nhất thời hắn ta nghẹn lời, nói: “Nếu ngươi ở lại Yêu tộc, lần sau ta sẽ mang ngươi đi gặp hồ ly mẹ sinh hồ ly con, ngươi sẽ biết được.”

Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng đáp lại: “Ồ.”

Sau đó thì không muốn nói chuyện nữa.

Ta thật sự không phải hồ ly sao? Vậy ta là cái gì?

Bình Luận (0)
Comment