Ô Tinh Tinh rũ mắt nắm chặt bàn tay, ngực như là có thứ gì lăn qua lộn lại, lăn đến mức nàng có chút khó chịu.
Yêu quái sừng dài dẫn bọn họ đi đến đại điện trên đỉnh núi.
Năm nay Yêu Vương đã khoảng 800 tuổi, thân hình ông ta cường tráng, ngồi ở chỗ kia giống như một ngọn núi nhỏ. Gục đầu xuống, ánh sáng trong mắt lập lòe, rất có uy nghiêm.
“Ngươi nói là, đạo lữ của Tùy Ly là một con yêu quái?”
Cả mặt Miêu Phong Vu vẫn viết lên chết lặng: “Không sai.”
Yêu Vương vẫn không tin.
Ông ta nhìn về phía Ô Tinh Tinh ở một bên: “Vì sao trên người của ngươi không có yêu khí?”
Lúc này Ô Tinh Tinh mới tháo linh ngọc bên hông xuống, nhất thời yêu khí lập tức vọt ra.
“Là một con tiểu yêu.” Yêu Vương thấp giọng nói.
Ông ta suy nghĩ một lát, rồi sai người dẫn bọn họ đi xuống nghỉ ngơi trước.
Ô Tinh Tinh nhẹ giọng hỏi yêu quái sừng dài: “Yêu Vương là yêu quái gì thế?”
“Là hổ.”
“Khó trách uy vũ như vậy… Vậy thì ngươi là yêu gì?”
“Linh dương.”
Là giống loài Ô Tinh Tinh chưa từng nghe cũng chưa từng thấy bao giờ.
Nàng không nhịn được nhỏ giọng nói: “Ta có thể sờ sừng của ngươi một cái không? Sừng của ngươi… Trước kia ta còn chưa từng nhìn thấy, thật sự rất là đẹp.”
Yêu quái sừng dài sửng sốt, nhất thời từ lỗ tai đến cổ đều ửng đỏ lên.
Thân hình hắn ta vốn khá là cao, sau khi nghe Ô Tinh Tinh nói xong, liền cong lưng xuống, cúi đầu ở trước mặt nàng.
Một con tiểu yêu quái mà thôi, để nàng sờ một cái cũng không sao. Hắn ta thầm nghĩ.
Miêu Phong Vu ở phía sau, mắt thấy Ô Tinh Tinh sờ sừng của người ta: “……”
Tiểu nha đầu này thật là quá khó lường, dăm ba câu đã dỗ cho người ta tâm hoa lộ phóng… Khó trách nam tử đuổi theo phía sau nàng lại nhiều như vậy…
Gã không muốn nhìn thấy Ô Tinh Tinh và người của Yêu tộc tốt đẹp như vậy.
Tuy nhiên muốn phá hỏng từ giữa ngược lại cũng hoàn toàn không khó…
Miêu Phong Vu lên tiếng nói: “Ô cô nương là hồ ly à? Nói đến Yêu tộc của mấy vạn năm trước, khi đó còn là thời thượng cổ, vương của bọn họ là đại yêu Dung Di. Dung Di được sinh ra từ sự giao tạp giữa hai loài tuyết hồ và xích hồ, không giống như các hồ ly khác, nếu là huyết mạch giao tạp sẽ thành phế vật. Hắn ta lại là thiên tài khó có được, trùng hợp là hoàn hảo thừa hưởng năng lực của hai tộc. Một cái là thuật phong tuyết, một cái là vô biên sí hỏa. Khi hắn ta trở thành đại yêu danh chấn một phương, mới chỉ hơn 300 tuổi…”
Bên kia sắc mặt của yêu quái sừng dài có chút không vui, chỉ là dù gì Miêu Phong Vu cũng là khách quý của Yêu tộc, Yêu Vương cũng dặn dò phải chiêu đãi cho tốt, hắn ta mới không phát tác.
Miêu Phong Vu làm như không nhìn thấy sắc mặt của hắn ta, lại tiếp tục nói: “Hắn ta làm người cuồng ngạo không kiềm chế được, ra tay tàn nhẫn, hơn 400 tuổi đã thống nhất Yêu tộc. Sau khi hắn ta làm Yêu Vương, địa vị của Hồ tộc trong Yêu tộc cao đến mức xưa nay chưa từng có. Chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng dài… Tu sĩ nhân loại được trời cao chỉ dẫn, bao vây tiễu trừ Yêu Vương ngay ngoài động phủ của hắn ta. Từ đó về sau không biết trên trời xảy ra biến cố gì, chia Nhân giới ra thành mấy lục địa. Từ đấy Hồ tộc cũng không còn tin tức. Ta nghe nói trước khi Yêu Vương chết, từng tự tay chọn ra tộc trưởng của Hồ tộc, cũng không biết có phải là hy vọng tương lai có người này tới kế thừa vương vị hay không…”
“Người đã sớm không còn tin tức, Miêu tông chủ cần gì phải nhắc tới?” Yêu quái sừng dài trầm giọng nói.
Miêu Phong Vu cười nói: “Ta cũng là lo lắng cho Yêu tộc, tuy rằng vị tộc trưởng mà Yêu Vương đã lựa chọn kia đã mất tích nhiều năm, chẳng ai biết là đã chết hay là còn sống. Sau khi Yêu tộc rung chuyển mấy năm, rốt cuộc cũng có Yêu Vương hôm nay chủ trì đại cục. Nhưng nếu như, tương lai có một ngày tộc trưởng Hồ tộc này trở lại thì sao…”
“Nếu trở về thì đương nhiên là chuyện tốt.” Yêu quái sừng dài cứng rắn nói.
Bước chân của hắn ta dừng lại, chỉ vào toà nhà cách đó không xa nói: “Miêu tông chủ ở chỗ này đi.”
Miêu Phong Vu: “Vậy nàng…”
“Yêu quái đều có chỗ ở của yêu quái.” Yêu quái sừng dài dứt lời, đưa Ô Tinh Tinh tiếp tục đi tiếp.
Miêu Phong Vu cười lạnh một tiếng.
Gã cũng không tin, những lời nói này của gã không chọc trúng chỗ đau của Yêu Vương.
Mấy vạn năm trước, Hồ tộc độc đại.
Chắc là Yêu Vương bây giờ cũng đã trải qua không ít trắc trở thống khổ, mới đổi lấy vị trí hôm nay. Ông ta làm Yêu Vương lâu rồi, sao có thể đồng ý nhường quyền thế địa vị trong tay ra chứ?
Muốn nói kiêng kị Hồ tộc nhất, đó là vị Yêu Vương của bây giờ.
May mắn…
Cố tình vị Ô cô nương này chính là một con hồ ly.
Lúc này Miêu Phong Vu mới cảm thấy phun ra được ngụm ác khí trong ngực.
Tìm đi tìm đi, đừng nói là Phục Hi Tông không tìm được nơi này, cho dù có tìm tới được, thê tử của Tùy Ly cũng bị bắt nạt đủ rồi!
Yêu tộc luôn có cách để thu thập yêu quái, cũng không cần gã phải đau đầu kiêng kị cổ kiếm trong tay nàng.
Bên này yêu quái sừng dài suy nghĩ, hắn ta cảm thấy Ô Tinh Tinh không phải hồ ly, không cần kiêng kị phòng bị.
“Ngươi sợ yêu quái gì?” Yêu quái sừng dài hỏi nàng.
Ô Tinh Tinh suy nghĩ: “Chắc là… không sợ gì.”
“Nhện? Ưng? Không sợ?”
Ô Tinh Tinh: “Không sợ.”
“Vậy ngươi thích yêu quái gì?”
Đối diện bên kia có một con báo tinh đi tới.
Thân hình của hắn ta đĩnh bạt cơ bắp, trên mặt vẫn còn lại hoa văn của loài báo, một đôi đồng tử màu vàng lộ ra sự lạnh băng của loài thú.
Ô Tinh Tinh chỉ vào hắn ta: “Chắc là như thế này.”
Yêu quái sừng dài kinh ngạc mà nhìn nàng.
Nàng nhìn xinh xắn đáng yêu, dù có không phải hồ ly, hẳn nguyên hình cũng là loài thú dịu ngoan. Thì ra lại thích yêu quái uy vũ hung ác như vậy sao?