Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 146

Chương 146 -
Chương 146 -

Yêu quái sừng dài nói: “Vậy ngươi ở nơi này đi.”

Hình như những căn nhà trước mắt được dựng từ trúc và đắp bùn lên, phía trên còn lợp cỏ tranh. Thật sự khác xa với những nơi Ô Tinh Tinh ở mấy ngày nay.

Nhưng Ô Tinh Tinh cũng là tiểu yêu quái từng chịu khổ, cũng không bắt bẻ gì nhiều, gật đầu xong rồi đi vào.

Buổi tối hôm nay, Miêu Phong Vu biết Ô Tinh Tinh được sắp xếp ở một nơi như thế nào.

Ở đằng trước chính là sư tử, ở bên trái là báo, ở bên phải là hổ, ở phía sau thì là sói.

Bốn phía có mãnh thú giáp công liền kề.

Cũng không biết nàng có bị dọa khóc hay không.

Nghĩ đến đây, Miêu Phong Vu không nhịn được mà thoải mái cười ra tiếng.

Mà lúc này người trong Yêu tộc cũng biết được, có người nhặt một con tiểu yêu quái từ bên ngoài trở về.

“Tiểu yêu quái kia ở ngay bên cạnh mấy người Lang Kình, Bạch Nhẫn.”

“Dám can đảm ở nơi đó? Chẳng lẽ là một con gấu đen?”

Các hàng xóm của Ô Tinh Tinh cũng cho là gần giống như vậy.

Bạch Nhẫn có nguyên hình là một con Bạch Hổ thật lớn đẩy cửa đi ra ngoài, đi đến tiểu viện của Ô Tinh Tinh thì nghe thấy một giọng nói nhỏ bé yếu ớt hỏi: “Có ai không? À không, có yêu không?”

Y lại đi về phía trước một chút thì thấy một thiếu nữ áo lục ngồi ở trên bậc cửa, ôm một cái chén ở trước ngực, thần sắc uể oải.

Thiếu nữ kia cực kỳ xinh đẹp.

Băng cơ ngọc cốt, hoa nhường nguyệt thẹn.

Thiếu nữ nghe thấy động tĩnh của y, ngước mắt nhìn về phía y, đáy mắt lấp lánh tia sáng.

Dường như y bị đóng đinh ngay tại chỗ.

Y chưa từng thấy… con gấu đen nào đẹp như vậy…

Hô hấp của Bạch Nhẫn chậm lại, thấy thiếu nữ kia nghiêng đầu hỏi: “Ngươi là yêu quái gì vậy?”

“Hổ.”

“Ồ.” Thiếu nữ cũng không hỏi y tên là gì, chỉ nói: “Các ngươi đều ăn cái này sao?”

Bạch Nhẫn cúi đầu nhìn, thấy trong chén đựng quả dại và rau củ.

Bạch Nhẫn nói: “Đương nhiên không phải.” Mấy thứ đồ này, y ghét ăn nhất.

Thiếu nữ thở dài nói: “Vậy sao không lấy thịt cho ta ăn chứ?”

Bạch Nhẫn không chút nghĩ ngợi liền nói: “Ta đi lấy cho ngươi.”

Thiếu nữ gật đầu: “Được đó, ta chờ ngươi ở chỗ này.”

Bạch Nhẫn xoay người, tim đập thình thịch.

Gấu, gấu thật đáng yêu.

Bạch Nhẫn xoay người đi ra ngoài, đối diện đụng phải Lang Kình.

Lang Kình y như tên, hắn ta là một con sói, hơn nữa còn là con trai của Lang Vương. Hắn ta thấy Bạch Nhẫn đi ra, ngẩn ra một lát, vội ngăn y lại, lạnh lùng nói: “Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, hôm nay luận bàn trước rồi ngươi hẵng đi.”

Bạch Nhẫn lại không muốn nhiều lời với hắn ta, vội vàng nói: “Ta phải đi tìm thịt.”

Lang Kình cũng không hỏi y vì sao phải tìm thịt, lập tức cùng với y chui vào trong cánh rừng, tóm lấy con lợn rừng chưa mở linh trí kia.

Khi Ô Tinh Tinh đang đau khổ chờ thịt, một con Bạch Hổ thật lớn bước tiến vào, may mà cổng sân ở đây đều được làm rộng lớn, mới không đến nỗi bị y chen hỏng mất.

Một con lợn rừng cứ như vậy bị y ném ở trước mặt Ô Tinh Tinh.

Phía sau còn có một con sói toàn thân màu xám thật lớn đi theo.

Lợn rừng kia đụng vào mặt đất hai cái, máu tươi chảy ra từ cổ rất nhanh đã đọng thành một vũng nhỏ.

Ô Tinh Tinh:?

Bạch Hổ liếm liếm máu trên râu, đi vòng quanh nàng nửa vòng, sau đó mới biến trở về hình người.

“Ăn đi.” Bạch Nhẫn nói.

Ô Tinh Tinh:???

Ô Tinh Tinh nhẹ giọng nói: “Ta không ăn thịt tươi.”

Lang Kình cũng biết có một tiểu yêu quái mới tới, hắn biến về hình người, nhìn chằm chằm Ô Tinh Tinh nhíu mày nói: “Nàng là yêu quái gì? Sao lại bắt bẻ như vậy?”

Bạch Nhẫn nói: “Chắc là… gấu đen nhỏ.” Y khựng lại rồi nói: “Nếu không phải là mãnh thú giống như chúng ta thì làm sao dám ở nơi này chứ?”

Cho dù là yêu, trong xương của bọn họ cũng tuân theo thiên tính của động vật.

Gặp phải mãnh thú, những động vật nhỏ kia tự nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi, khó có thể yên giấc. Nếu đúng lúc đối phương còn là thiên địch của bản thân mình, vậy càng muốn mạng.

Bạch Nhẫn kiên định tin tưởng không dời, thiếu nữ nũng nịu trước mắt chính là một con mãnh thú giống y như bọn họ.

Ô Tinh Tinh cũng không biết bọn họ đang lẩm bẩm lầm bầm cái gì, nàng thật sự có hơi đói bụng, liếm môi nói: “Có củi lửa không? Ta có thể tự bắc lên nướng một chút.”

Bạch Nhẫn liền nói ngay: “Ta đi tìm.”

Lang Kình thì trơ mặt đi tới trước mặt Ô Tinh Tinh, hắn ta cúi đầu ngửi ngửi mùi hương trên người nàng. Lại không ngửi ra được gì hết, chỉ cảm thấy có chút mùi thơm như có như không chạm vào chóp mũi.

“Ngươi bao nhiêu tuổi?” Lang Kình lạnh giọng hỏi.

Ô Tinh Tinh nhìn chằm chằm con lợn rừng kia, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Vừa mới thành niên.”

Vừa mới thành niên?

Thật nhỏ!

Lang Kình hơi di chuyển con ngươi: “Sao ngươi lại không ăn thịt tươi?”

Ô Tinh Tinh nghi hoặc mà nhìn hắn ta một cái, nói: “Từ nhỏ ta đã thịt chín rồi.”

Lang Kình thầm nghĩ, vậy chắc chắn cũng không biết dùng răng hàm xé xuống từng miếng từng miếng thịt lợn rừng như thế nào…

Từ thời thượng cổ sau đại chiến Yêu tộc và Nhân tộc, Yêu tộc suy thoái, trốn vào bí cảnh này.

Từ đó về sau phàm là Yêu tộc có tiểu yêu quái được sinh ra, đa phần đều là được toàn bộ tộc cùng nuôi nấng, như vậy mới có thể dùng hết khả năng mà bảo đảm có nhiều tiểu yêu quái sống sót hơn. Điểm này khắc sâu trong tim của mỗi một người trong Yêu tộc.

Ấy nhưng mà, mấy mãnh thú như là hổ, sói, sư tử, từ trước đến nay bọn họ không tham dự quá trình cùng nhau dưỡng dục này. Cũng chỉ nuôi hổ con, sói con, sư tử con một chút là được.

… Bởi vì bọn họ rất dễ dàng hù chết tiểu yêu quái.

Đã mấy trăm năm rồi Lang tộc chưa từng có sói con.

Tuổi tác Lang Kình cũng không lớn, đây vẫn là lần đầu tiên hắn ta đi chăm sóc tiểu yêu quái khác.

Suy nghĩ trong đầu Lang Kình hiện lên, rồi sau đó lại biến thành nguyên hình, chậm rãi đi tới phía trước lợn rừng, sau đó há mồm cắn xuống một miếng thịt.

Sức cắn của sói là cực kỳ đáng sợ, một phát đi xuống, cũng có thể cắn sâu cả xương.

Hắn ta xé miếng thịt xuống, ném tới trước mặt Ô Tinh Tinh.

Ô Tinh Tinh:?

Ô Tinh Tinh: “Cho ta?”

Lang Kình gật đầu.

Đôi mắt hắn ta màu xanh băng, đồng tử ở giữa màu đen, truyền lại sắc thái lạnh băng, nhìn qua có chút đáng sợ.

Lang Kình quay đầu còn muốn cắn xé thịt tiếp.

Ô Tinh Tinh vội vàng xông lên đè lại đầu sói: “Không cần nữa, không cần nữa.”

Lang Kình:?

Lang Kình: “Vì sao không cần?”

Ô Tinh Tinh liếm môi dưới, có chút xấu hổ nói: “Ta không muốn ăn nước miếng của người khác đâu.”

Lang Kình cứng lại ở nơi đó.

Đến khi Bạch Nhẫn trở về, Lang Kình lại biến trở về hình người, hắn ta cô độc mà đĩnh bạt ngồi ở một góc, cũng không khác mấy so với Bạch Nhẫn khi nãy, từ bên tai đến cổ đều ửng đỏ.

Không bao lâu, củi lửa được dựng lên trong viện.

Bạch Nhẫn và Lang Kình nâng con lợn rừng kia lên, lật nướng ở trên lửa.

Ô Tinh Tinh lẩm bẩm trong lòng.

Người của Yêu tộc, còn thật nhiệt tình.

Nàng nhìn chằm chằm máu dính đầy trên người bọn họ một lát, không có dục vọng muốn liếm láp một chút nào.

Vì sao chỉ có máu của Tùy Ly là thơm nhỉ?

Ô Tinh Tinh chống cằm.

Nàng hình như lại nhớ Tùy Ly một chút.

“Chính là nơi này.” Tùy Ly dừng ở trước mộ hoang.

Chúng đệ tử mờ mịt nhìn xung quanh: “Nơi này… Chỉ có mộ thôi… Không thấy nửa bóng người.”

Vẫn là Đại trưởng lão kiến thức rộng rãi, ông ta nói: “Chỉ sợ là có phương pháp đặc biệt gì đó, che hai mắt chúng ta. Hay là có ảo cảnh ở phía trước, cản đường đi của chúng ta.”

Đột nhiên Tùy Ly khom lưng, nhặt lên một vật từ trên mặt đất.

“Đại sư huynh có phát hiện gì không?” Đệ tử Phục Hi Tông hỏi.

Tùy Ly gập ngón tay, nhanh chóng giấu thứ hắn nhặt từ trên mặt đất lên vào trong tay áo.

Hắn nói: “Đi về phía trước đi.”

Thứ hắn nhặt lên chính là một nhúm lông màu trắng, một nửa bị chôn vào trong đất, dường như sợ bị gió thổi đi. Cái này giống y như lông của tiểu yêu quái dính ở trên người hắn lúc trước.

Đây là nàng để lại cho hắn.

Vì sao nàng lại biến trở về nguyên hình?

Tùy Ly nghĩ, chỉ sợ không thể mang theo người của Phục Hi Tông cùng đi tìm nàng.

Tùy Ly nói: “Nghỉ ngơi ở chỗ này một ngày đi.”

Mọi người nghe tiếng gật đầu.

Nghỉ một chút cũng tốt.

Phạm vi mấy chục dặm quanh đây cũng không có một cái trấn nhỏ, bọn họ cũng chỉ có thể chọn một chỗ sơn động gần đây để nghỉ ngơi.

Tuy rằng trong Phục Hi Tông phú quý, nhưng bọn họ cũng đều không phải là người không chịu khổ được.

Không có một người nào có câu oán hận với việc này.

Sau khi vào đêm.

Dương Cửu tỉnh lại từ trong đả tọa, hắn ta mở mắt ra, trong đầu còn có chút hỗn độn. Ngay khi hắn ta chuẩn bị tiếp tục nhắm mắt đả tọa, bỗng dưng hắn ta khựng lại…

Thiếu một người?!

“Đại sư huynh đâu?”

Bên này Tùy Ly đã đặt mình trong một mảnh non xanh nước biếc.

Hắn quay đầu lại nhìn con đường đã đi qua, chỉ còn lại một dòng suối.

Mà giương mắt nhìn lên, nhìn thấy được trên một sườn núi cao cao, xây dựng vô số phòng ở.

Tùy Ly không vội vã đi về phía trước.

Hắn rũ mắt nhìn thoáng qua tấm bia đá… Nơi ở của Yêu tộc.

Nơi đây, khó xông vào.

Bình Luận (0)
Comment