Yêu tộc lại ở chỗ này sao?
Nếu nơi đây chính là chỗ che giấu của Yêu tộc, vậy hắn giống như đã sờ đến ổ của người ta rồi.
Yêu tộc ẩn núp mấy năm, cho đến gần đây mới hoàng hoành bên ngoài. Hôm nay có thể gặp được, bọn họ đã tích góp được lực lượng đủ để nổi dậy, chỉ chờ lúc bộc phát ra.
Tùy Ly xông vào nơi này, nếu một khi bị phát hiện, có thể tưởng tượng chờ đợi hắn sẽ là một trận đánh kịch liệt như thế nào.
Nhưng sắc mặt của Tùy Ly vẫn vô cùng bình tĩnh.
Trước tiên hắn giơ tay làm một pháp quyết che giấu, rồi sau đó lấy lông mèo rơi xuống từ trên người tiểu yêu quái có ở trong túi trữ vật ra.
Tiểu yêu quái rụng lông rất nhiều, không biết từ lúc nào cung gom được thành một quả cầu lông nhung.
Hắn nắm chặt quả cầu kia trong lòng bàn tay, mượn khi tức phía trên bắt đầu tìm kiếm phương vị của Ô Tinh Tinh.
Quá trình này tiêu phí gần nửa canh giờ.
Tùy Ly bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào vách núi.
Sau đó hắn đi vào bên trong rừng trúc...
...
Thịt heo rừng chưa thiến, thật ra ăn không ngon bằng thịt heo nuôi. Chỉ là cuối cùng vẫn là thịt.
Ô Tinh Tinh lấy gia vị từ trong túi trữ vật vẩy lên, bên ngoài thịt có chảy ra chút dầu mỡ, bên ngoài nướng giòn, bên trong mềm, ăn cho no bụng cũng không thành vấn đề.
Nàng lộ răng nanh nhỏ của mình, cắn xuống một miếng.
Da giòn phát ra tiếng rắc rắc.
Lang và hổ ở đối diện không nhịn được chảy nước miệng.
Bọn họ vì giữ dã tính trong xương, ăn rất nhiều thịt sống. Tất nhiên quan trọng hơn chính là, trong Yêu tộc nào có gia vị? Chỉ có thể luộc một chút. Đồ luộc ra cũng không ăn ngon, còn không thơm bằng đồ sống nữa.
"Những thứ rải lên kia, là cái gì vậy?" Bạch Nhẫn không nhịn được hỏi.
Ô Tinh Tinh nói: "Mua trên trấn, hương diệp nè, vỏ cây quýt nè, vỏ cây quế nè..."
Mấy cái này Bọn họ đều chưa từng nghe qua.
Nhưng ngửi vào thì biết là đồ rất thơm.
Bọn họ vẫn nhịn xuống suy nghĩ muốn ăn một miếng.
Nàng còn nhỏ, một bữa ăn một con heo rừng nhất định ăn không no.
Bọn họ ăn một hơi hai con còn chưa no đâu!
Bên này Ô Tinh Tinh sờ túi trữ vật lại có chút nhớ Tùy Ly. Ừ, còn có Tam trưởng lão nữa. Tam trưởng lão đối với nàng rất tốt.
Nàng hỏi: "Có khăn không?"
Bạch Nhẫn: "Khăn?"
Ô Tinh Tinh nâng tay lên: "Ừ, ta muốn lau tay một chút."
Nàng không nỡ lấy khăn mà Tùy Ly đưa cho mình lúc trước lau tay.
Bạch Nhẫn vội vàng đi tới, chắp tay nói: "Ta giúp ngươi liếm sạch?"
Ô Tinh Tinh: ?
Ô Tinh Tinh: "Không được."
Mặc dù tiểu yêu quái không biết xấu hổ, nhưng vẫn hiểu được, thành hôn rồi không thể tùy tiện thân mật với người khác.
Bạch Nhẫn rất mất mác, không thể làm khác hơn là biến thành hình người, đưa áo khoác của mình cho nàng: "Ngươi lấy lau đi."
Người Yêu tộc cực kỳ phóng túng không kiềm chế được nha.
Ô Tinh Tinh lặng lẽ cảm thán, sau đó vươn tay ra, dùng áo khoác của y lau vết dầu dính trên tay.
Nàng nhẹ giọng nói: "Ta ăn no rồi, các ngươi có muốn ăn không?"
Bạch Nhẫn không tin: "Sao chỉ ăn có cái này đã ăn no rồi? Ngươi đừng khách sáo."
Một bữa ăn của mãnh thú có thể ăn được ba con dê!
"Không phải khách sáo, là thật sự ăn không nổi nữa." Ô Tinh Tinh vỗ bụng của mình: "Các ngươi ăn đi, nướng chín không ăn sẽ bị hư đó, vậy thì rất lãng phí."
Nói xong, nàng chậm rãi đứng lên.
Lúc này cái đuôi to bị giấu ở sau lưng phát ra một tiếng "hưu" rũ xuống dưới đất.
Trắng như tuyết, có chút lớn, rối bù, thậm chí chóp đuôi còn to hơn đầu của nàng.
Hô hấp của Bạch Nhẫn và Lang Kình hơi cứng lại.
Không phải gấu.
Cũng không phải gấu con.
Lang Kình bày ra vẻ nghiêm túc, mở to mắt nói mò: "Có lẽ là sói, là sói trắng."
Một cái đuôi thật to thật đẹp!
Bạch Nhẫn hít một hơi.
Thật sự là một cái đuôi đáng yêu!
Lúc này Ô Tinh Tinh mới nghe bọn họ nói cái gì.
"Ta là hồ ly." Ô Tinh Tinh nói xong, dừng lại một chút, sau đó giữa lông mày nhiễm một chút sự cô đơn, nhất thời có một loại cảm giác làm cho người ta thương xót.
Ô Tinh Tinh: "Được rồi, hình như cũng không phải là hồ ly."
"Trên người của ngươi không có mùi hồ ly." Bạch Nhẫn nói rất chắc chắn.
Coi như nàng không phải là gấu con, vậy cũng nhất định là mãnh thú giống bọn họ! Bạch Nhẫn kiên trì nói.
Ô Tinh Tinh không muốn nói nhiều về vấn đề nàng có phải là hồ ly hay không.
Nàng đi tới trước sân, ngồi xổm xuống.
Nơi đó có nước suối từ trên núi được dẫn xuống, chậm rãi chảy qua trong ống trúc, một đường chảy xuống.
Ô Tinh Tinh vươn tay ra, tỉ mỉ rửa sạch, sau đó nói cảm ơn với bọn họ, mới xoay người vào trong phòng nghỉ ngơi.
Bạch Nhẫn và Lang Kình ở bên ngoài chia nhau ăn xong con heo rừng kia, nhai cả xương vào trong bụng. Nhưng như vậy cũng đi ăn không no.
"Nàng thật sự rất đáng yêu."
"Còn không sợ chúng ta nữa."
"Nàng thật nhỏ, một tiểu yêu quái ngủ ở trong phòng một mình, ban đêm có khóc nhớ mẹ hay không?"
Một con sói và một con hổ trắng ghé đầu vào nói mấy câu, sau đó thu thập củi đốt, mới lặng lẽ từ trong sân đi ra ngoài.
Ngày hôm sau.
Ô Tinh Tinh ngủ một giấc tỉnh lại, nghĩ buổi sáng có thể ăn được cái gì, nếu còn ăn thịt heo nướng có chút ngán...
Nàng đẩy cửa ra.
Ừ?
Màu trắng, màu tro, màu quýt, màu đen...
Bốn con vật to lớn, gần như đã chặn đường đi ra ngoài của nàng.
Ô Tinh Tinh thấy vật lập tức đóng cửa lại.
Ngoài cửa, sư tử, hổ, sói, báo nhìn nhau một cái.
Báo nói: "Nàng rất sợ chúng ta, ngươi nói láo."
Bạch hổ bất mãn: "Không phải, ngươi nhìn thêm chút đi, chỉ là nàng tuổi còn nhỏ, buổi sáng chưa tỉnh ngủ, không vui đó."
Bạch Nhẫn vừa mới nói xong, Ô Tinh Tinh lại mở cửa ra.
À... Thì ra nàng không có nhìn nhầm, cũng không phải ảo giác... Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng chớp mắt một cái.