Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 148

Chương 148 -
Chương 148 -

Lỗ tai giấu bên trong tóc cũng nhẹ nhàng run lên một cái.

Sau đó mấy con mãnh thú trước mặt cũng run lỗ tai theo.

"Quả thật nàng thật nhỏ."

"Nàng trưởng thành chưa?"

"Có phải nàng là gấu không?"

Các mãnh thú lặng lẽ truyền âm cho nhau.

Cho tới bây giờ Ô Tinh Tinh chưa từng thấy báo lớn như vậy, tứ chi gầy nhưng có lực. Cũng chưa từng thấy sư tử lớn như vậy, con này còn lớn hơn rất nhiều so với Hỏa sư tử mắt tím lúc trước, bộ lông rất dài bao quanh cơ thể, bộ dạng vô cùng uy nghiêm.

Sao bọn họ lại nằm ở cửa phòng nàng?

Muốn ăn nàng sao?

Nhưng mà không giống.

Ô Tinh Tinh không biết nên nói cái gì, không thể làm khác hơn là mở miệng nói: "Ta đói, ta muốn đi rửa mặt."

Lúc này Bạch Nhẫn ngẩng đầu lớn lên, dời ra chút vị trí cho nàng.

Lang Nhẫn cũng dịch chuyển vị trí.

Lúc này Ô Tinh Tinh mới có thể bước ra khỏi cánh cửa này.

Nàng vừa cột mái tóc dài của mình, vừa đi ra ngoài.

Bạch Nhẫn hỏi: "Ngươi đi chỗ nào rửa mặt?"

Ô Tinh Tinh nói: "Dùng nước trên núi chảy xuống nha."

Con báo đột nhiên chạy đến bên cạnh nàng, con báo này cũng thật sự rất lớn, làm cho Ô Tinh Tinh giật cả mình.

Hắn ta cúi đầu đụng vào bắp chân của Ô Tinh Tinh.

Sau đó cắn gấu váy của Ô Tinh Tinh, lập tức đã quăng nàng lên lưng, còn không chờ Ô Tinh Tinh kịp phản ứng, hắn ta đã vác Ô Tinh Tinh một đường chạy như điên về nhà mình.

Ô Tinh Tinh: ?

Ba con mãnh thú khác: ?!

Bọn họ vội vàng đi theo sau: "Hắc Linh, ngươi làm gì thế? Ngươi muốn dẫn nàng đi chỗ nào?"

Con báo kia là một con báo đen.

Tên là Hắc Linh.

Hắn ta vác Ô Tinh Tinh chạy một đường, sau đó dừng lại trước một cái giá gỗ.

Ô Tinh Tinh ngước mắt nhìn một cái.

Trên giá gỗ đặt một cái chậu, bên trong chậu đồng chứa đầy nước.

Con báo ngẩng đầu phun ra một ngụm lửa, đốt nóng nước trong chậu đồng.

"Rửa đi." Con báo nói.

Nước chảy xuống từ trên núi rất lạnh rất lạnh, hắn ta đã nhìn thấy chuột con, muốn đi tắm, nhảy vào đó lập tức chết.

Nàng quá nhỏ.

Cũng rất dễ chết.

Ô Tinh Tinh mờ mịt vươn tay ra, vốc một ngụm hấc lên mặt.

Nước rất ấm.

Nàng lặp lại động tác mấy lần, sau đó cũng rửa xong.

Sau đó con báo lại cõng nàng đi đến đầu bên khác của cái giá.

Trên giá treo một tấm lông báo hoa thật dài, sờ lên mềm mại ấm áp.

"Lau mặt." Con báo lại nói.

Ô Tinh Tinh có chút mờ mịt.

Báo còn có thể lột da lông của báo hoa đến lau mặt sao.

Nàng dùng tay áo lau lau một chút, rồi nói: "Như vậy là được rồi."

Con báo cõng nàng đi ra ngoài, mang nàng đi vào trong núi bắt đầu bữa ăn sáng.

May mắn lúc này Bạch Nhẫn và Lang Kình đã chạy đến, ngăn cản hắn ta. Bọn họ giống như hiểu ý của hắn, vội nói: "Nàng không ăn thịt sống."

Con báo nghe được câu này, giống như bị đả kích, đầu rủ xuống một chút, lúc này mới chậm chạm khụy chân xuống, để Ô Tinh Tinh ở trên lưng trượt xuống.

Mà lúc này các yêu quái ở phía dưới, đang nghị luận: "Mới vừa rồi đất rung núi chuyển, thật là dọa người."

"Chắc là đám Bạch Nhẫn đang luận bàn đánh nhau đi..."

Các yêu quái nghe tiếng, hoảng sợ lắc đầu.

Chỉ thấy nơi này tụ tập một ít trâu, dê, ngựa.

Xuống chút nữa là cá, chó...

Bọn họ thấy đám người Bạch Nhẫn, luôn rất kính sợ, cũng rất sợ hãi.

"Cũng không biết tiểu yêu mới đến kia là đến từ đâu." Có yêu quái nhỏ giọng nói.

Mà bên này, Ô Tinh Tinh rất nhanh bị đút ăn thịt gà, nho, lê, còn có cải trắng nhiều nước.

Nàng ăn không hết, trái lại các mãnh thú cũng không có chê, há miệng ăn hết mấy thứ còn dư lại.

"Một lát nữa ngươi phải đi gặp cha ta sao?" Bạch Nhẫn hỏi nàng.

"Cha ngươi?"

"Chính là Yêu vương." Lang Kình bổ sung.

Ô Tinh Tinh suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Không cần."

Yêu vương không có gọi nàng, vậy tất nhiên là không cần rồi.

Bạch Nhẫn vui vẻ nói: "Vậy ngươi lên lưng của ta đi."

Ô Tinh Tinh: ?

Sư tử lớn dùng đầu đẩy Bạch Nhẫn ra, hắn ta mở miệng, giọng nói hùng hồn giống như tiếng sấm vậy.

"Ta cõng ngươi." Sư tử nói.

Con báo không vui: "Mới vừa rồi ta đã cõng, ta có kinh nghiệm."

Sau đó đám này làm rùm beng lên.

Lang Kình: "..."

Hình như sói không có cách nào cõng người.

Hắn ta mất quyền phát biểu, cô độc lạnh lùng ngồi ở đó.

Bọn họ ồn ào một trận, quyết định là Bạch Nhẫn được quyền lợi cõng tiểu yêu quái.

Bởi vì cha của Bạch Nhẫn là Yêu vương.

"Con con trong tộc chơi như thế nào?" Bạch Nhẫn hỏi.

"Lang Kình ngươi thấy qua chưa?" Hắc Linh lên tiếng.

"Không biết." Lang Kình lạnh lùng nói.

Sư tử lên tiếng: "Nàng nhất định sẽ thích chơi cầu."

Lang Kình lạnh lùng phản bác: "Đó là sư tử mới thích."

Bạch Nhẫn: "Không có, hổ cũng rất thích."

Hắc Linh: "Báo cũng có thể chơi."

Lang Kình lại lần nữa mất đi quyền phát biểu, lạnh lùng chửi thề một tiếng ở dưới đáy lòng.

Sau đó Hắc Linh đi trộm cầu của báo hoa ở cách vách.

Quả cầu kia là do cây trúc bện thành.

Không tốt bằng quả cầu mà Tùy Ly bện cho nàng... Ô Tinh Tinh ngẩn ra, nằm trên lưng hổ bấm ngón tay, nàng lại có chút nhớ Tùy Ly.

Hắc Linh ngậm quả cầu bay ra ngoài.

Sư tử vươn móng vuốt vỗ về phía Ô Tinh Tinh.

Vốn dĩ Ô Tinh Tinh có chút xíu buồn bã, nhưng không chống cự nổi thiên tính trong xương, không chút nghĩ ngợi duỗi móng vuốt đánh vào quả cầu, cái đuôi lớn cũng vểnh lên.

Nhất thời mấy con mãnh thú tìm được cảm giác thoải mãn to lớn.

Đã nói nàng sẽ thích mà? Quả nhiên nàng giống bọn họ!

Đều là mãnh thú!

Nhưng nàng là mãnh thú đáng yêu nhất!

Bạch Nhẫn cứ cõng nàng đi qua đi lại đánh quả cầu.

Cứ như vậy quả cầu bay tới bay lui không ngừng.

Cho tới bây giờ các mãnh thú chưa từng chăm sóc con con, dồn tất cả ảo tưởng về chăm sóc con con lên trên người Ô Tinh Tinh.

Bình Luận (0)
Comment