Chỉ có báo hoa ở cách vách về đến nhà mình: ?
---
Chơi như vậy gần hai canh giờ, Ô Tinh Tinh cũng có chút mệt.
Nàng leo xuống từ trên lưng Bạch hổ, vươn tay ra cào cào quả cầu mấy cái, sau đó cũng lười động đậy nữa.
Mà các yêu quái ở phía dưới cuối cùng cũng thở ra được một hơi.
Giỏi lắm, không còn đất rung núi chuyển nữa.
Hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, nếu theo như thời gian bàn luận đánh nhau ngày xưa thì hôm nay đã đánh bảy tám trận rồi...
Nhưng đám yêu quái nhỏ này còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm xong, bọn họ đã nghe được tiếng gầm to của báo.
"Lại xảy ra chuyện gì."
"Quả cầu của Hoa Tri Thu mất rồi, đang tìm cầu."
Hoa Tri Thu cũng chính là tên của con báo hoa ở cách vách Hắc Linh.
Bên này báo hoa đang tìm quả cầu.
Bên kia Miêu Phong Vu đang tiến hành mật đàm với Yêu vương.
Miêu Phong Vu lên tiếng nói: "Ta nhớ mấy tháng trước, Yêu tộc phái người đi ra, mượn Đại hội Luận kiếm lẻn vào bên trong danh môn chính phái. Không biết kết quả như thế nào rồi?"
"Chết mấy người, nhưng không sao." Yêu vương dừng lại một lát, sau đó chuyển chủ đề: "Miêu tông chủ đã gặp Ma sứ rồi sao?"
Miêu Phong Vu: "Ừ."
Yêu vương lại hỏi: "Vậy cũng đã gặp được Ma tôn rồi?"
Miêu Phong Vu lắc đầu nói: "Ma sứ này rất ngang ngược, với lại sao có thể tùy tiện gặp được Ma tôn?"
Hai người lại nhỏ giọng nói chuyện mấy câu, trái lại Yêu vương đối xử với Miêu Phong Vu rất khách khí, sau đó lập tức để cho người đưa gã ra ngoài.
Người bên cạnh Yêu vương giống như sợ Miêu Phong Vu ở không quen, lại hỏi gã đêm qua nghỉ ngơi như thế nào, có thích ứng không, chỗ này linh khí mỏng manh, không bằng bên ngoài,..
Miêu Phong Vu nghe đến chỗ này, mới nhớ đến Ô Tinh Tinh.
Gã không khỏi lên tiếng hỏi: "Tiểu yêu quái mà ta mang đến hôm qua ở chỗ nào?"
"Miêu tông chủ muốn gặp nàng?" Người nọ ngừng một lát, hỏi trước: "Miêu tông chủ có sợ sói, sư tử, hổ, báo không?"
Miêu Phong Vu hơi run rẩy khóe miệng: "Tất nhiên là ta không sợ rồi."
Nhưng tiểu yêu quái có sợ hay không thì rất khó nói.
Có lẽ một hồi gã rời đi, tiểu yêu quái kia có thể khóc hu hu cầu xin gã tha thứ cũng không biết chừng.
Người nọ gật đầu một cái, lúc này mới dẫn Miêu Phong Vu đi xuống.
Ở chỗ kia còn có con của Yêu vương, dù sao mỗi ngày đều phải quay về nguyên hình đi khắp nơi một chút, bộ dạng uy nghiêm đáng sợ. Bên trong Yêu tộc có một ít tộc nhân đều cảm thấy sợ. Lỡ như có mâu thuẫn gì đó với vị Miêu tông chủ này, Miêu tông chủ này cũng không có chỗ nào đi nói đạo lý. Cũng không thể tìm cha ruột người ta tố cáo đi?
"Hôm nay sợ rằng không tiện cho lắm..."
Bọn họ mới vừa đi xuống, người bên cạnh Miêu Phong Vu nuốt nước miếng nói.
"Sao lại không tiện?" Miêu Phong Vu hỏi.
"Hôm nay không biết xảy ra chuyện gì... Sao đều biến về nguyên hình hết thế này?" Người này ngừng lại, vội vàng nói: "Miêu tông chủ có chỗ không biết, bởi vì chủng tộc quá nhiều, khó tránh khỏi sẽ có một ít yêu quái là khắc tinh của những yêu quái khác. Vì vậy tộc ăn thịt và tộc ăn cỏ đều ở riêng với nhau. Miêu tông chủ có nhìn thấy chỗ này không? Tất cả đều là chủng tộc ăn thịt..."
Miêu Phong Vu đi về phía trước hai bước.
Một con sư tử to lớn dò đầu ra cửa, trong cổ họng phát ra tiếng cô lỗ to giống như tiếng sấm vậy.
Dù sao Miêu Phong Vu cũng ít qua lại với Yêu tộc, là người đứng đầu của Tà tông, nhưng lúc này cũng bị dọa sợ lui ra sau một bước.
Con sư tử kia lớn bao nhiêu vậy.
Há miệng, một ngụm có thể cắn đứt đầu của gã đi.
Tiểu nha đầu kia sẽ không bị cắn chết chứ? Không, Yêu tộc không có ra tay với người của mình.
Sẽ sợ hãi, có lẽ sẽ bị dọa cho sợ chết.
Lúc này Miêu Phong Vu mới điều chỉnh lại cảm xúc, nói: "Nhanh đi vào nhìn thử một chút, Ô cô nương này rất quan trọng đó."
Ai biết người bên cạnh gã lại cúi đầu xuống, hòa nhã nói chuyện với sư tử kia: "Sao hôm nay Sư Vũ đại nhân lại ở chỗ này?"
Sư Vũ là tên của sư tử.
Thân thể cao lớn của hắn ta chặn toàn bộ cửa ra vào, vẫy vẫy đuôi nói: "Có liên quan gì đến ngươi sao?"
Người này cũng không tức giận.
Chỉ vì các mãnh thú chơi cùng một chỗ với con Yêu vương đều là chủng tộc có trợ lực lớn nhất của Yêu vương. Có thể nói, Yêu vương bỏ mặc ý kiến của mọi người, tiêu trừ uy vọng, ảnh hưởng năm đó của Hồ tộc, một bước ngồi lên ngai vàng, bọn họ có cống hiến rất lớn lao.
Như Sư Vũ ở bên cạnh này, chính là con của sư vương. Vậy thì càng không thể đắc tội được.
"Chúng ta chỉ là muốn đi gặp vị cô nương kia." Người này vội vàng chỉ về phía Miêu Phong Vu bên cạnh nói: "Vị Ô cô nương kia là do vị Miêu tông chủ này mang vào từ bên ngoài."
Sư Vũ: "Ồ."
Lúc này Sư Vũ mới đứng lên.
Sau khi Sư Vũ đứng lên, thân hình của hắn ta càng thêm uy vũ, cao gấp hai lần so với Miêu Phong Vu.
"Thì ra nàng họ Ô." Sư Vũ nói.
Miêu Phong Vu nghe được câu này, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Gã bước nhanh vào cửa, sau đó ở trong sân gặp được một con báo đen và một con báo hoa đang đánh nhau, lại di chuyển tầm mắt một cái, ở chỗ cửa nhà còn có một con Bạch Hổ với thân hình khổng lồ đứng ở đó.
Lúc này bên trong cửa có một thứ tròn tròn lăn ra ngoài.
Báo hoa thấy vậy, lập tức nhào đến.
Miêu Phong Vu hơi giật mi mắt một cái, thầm nghĩ không biết tiểu nha đầu kia đang ở đâu?
Gã nhìn qua, cho là gặp được một cảnh máu tươi dầm dề, ai mà biết được chỉ là... Một quả cầu? Một quả cầu bện từ trúc? Một ít đại yêu quái vì cướp vậy này mà đánh nhau?
Lúc Miêu Phong Vu đang không hiểu, lập tức nghe được một giọng nói thanh thúy ngọt ngào truyền ra từ bên trong: "Quả thật ta hơi mệt, không chơi nữa, các ngươi đừng ném cầu cho ta nữa..."