Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 150

Chương 150 -
Chương 150 -

Tiếng nói vừa rơi xuống, Ô Tinh Tinh cũng xuất hiện sau lưng của bạch hổ, bởi vì thân hình của bạch hổ quá mức khổng lồ, cho nên nàng chỉ có thể lộ ra một đôi tai lông mềm thôi.

"Có người đến sao?" Ô Tinh Tinh vừa nghi ngờ lên tiếng, vừa giơ tay vỗ lên người bạch hổ.

Y hoàn toàn chặn mất tầm mắt của nàng.

Lúc này Bạch Nhẫn mời hơi di chuyển thân hình cao lớn, lộ ra thiếu nữ ở phía sau.

Hôm nay nàng lại thay một bộ quần áo khác, màu xanh da trời, bên hông đeo một ngọc bội rủ xuống, càng làm cho da thịt của nàng trắng trong suốt, dung mạo như tranh vẽ.

Nhất là dáng người như vậy đứng chung với mãnh thú, càng lộ ra vẻ nhỏ yếu. Lúc ngước đầu nhìn lên có một loại xinh đẹp yếu ớt kinh tâm động phách.

Miêu Phong Vu và người bên cạnh gã cũng dừng bước chân lại.

"À, là ngươi nha." Ô Tinh Tinh nghiêng đầu, nhìn rõ được bộ dạng của Miêu Phong Vu.

Miêu Phong Vu: "..."

Trên mặt thiếu nữ lộ ra vẻ hồng hào, bộ dạng cực kỳ thoải mái, nào có dáng sẽ sợ hãi hay lo lắng?

Ô Tinh Tinh cúi đầu hỏi Bạch Nhẫn: "Đứng bên cạnh người mặt trắng là ai vậy?"

Bạch Nhẫn nằm bên chân này, mở miệng trầm trầm nói: "Là quân sư của cha ta."

Miêu Phong Vu nghe đến chỗ này, cuối cùng cũng biết khác thường trong lòng là từ đâu đến.

Nhìn qua nàng không chỉ không bị dọa sợ chết, thậm chí còn ở chung rất tốt với mãnh thú trong Yêu tộc. Bach hổ nói "cha ta" này có lẽ là con của Yêu vương? Khó trách người bên cạnh không dám tức giận chút nào.

Lúc này Miêu Phong Vu cảm thấy có chút khó chịu bực bối.

Một con yêu quái nho nhỏ, ở Xung Tiêu tông gã không có cách gì với nàng, ở trong đám tu sĩ chính đạo nàng còn có thể kết đạo lữ với Tùy Ly, bây giờ trở về Yêu tộc, lại còn sống vô cùng vui vẻ thoải mái.

Dọc theo con đường này... Bắt cóc uổng phí rồi?!

Lúc này Miêu Phong Vu lại nghe Ô Tinh Tinh hỏi: "Vậy hắn là con gì?"

Bạch Nhẫn còn thành thật đáp: "Chim cắt."

Ô Tinh Tinh: "Ồ."

Nàng chưa từng nhìn thấy chim cắt, nhưng nghe người trong trấn nhỏ nói, bên trong sân săn bắn của hoàng gia trong kinh thành, có nuôi chim cắt, hết sức trân quý, hết sức uy vũ.

Ô Tinh Tinh nói: "Vậy nhất định rất lợi hại."

Người thường nghe được khen ngợi, tất nhiên đều rất vui vẻ trong lòng. Miêu Phong Vu nghe được tiếng cười của người bên cạnh.

Chỉ có Bạch Nhẫn nói: "Bình thường thôi."

Người nọ cũng vội vàng cười khiêm tốn nói: "Tất nhiên không bằng ngài rồi."

Bạch Nhẫn chậm rãi đứng lên, nhìn Miêu Phong Vu, nói: "Ngươi đến tìm nàng, là có chuyện gì sao?" Bạch Nhẫn vừa nói xong lời này, trong lúc nhất thời, sư tử, báo, sói ở chỗ này đều quay đầu nhìn đến.

Vô số tầm mắt rơi trên người Miêu Phong Vu, dù gã có lợi hại như thế nào đi nữa, trong nháy mắt đó, cũng có sợ hãi theo bản năng của loài người đối với mãnh thú.

Miêu Phong Vu không thể làm gì khác hơn là nói: "Ta không yên tâm, tới thăm nàng một chút..."

Từ không yên tâm này, có thể là lo lắng cho an toàn của nàng, cũng có thể là sợ nàng chạy.

Trái lại đám Bạch Nhẫn không nghe ra được ý sâu ở bên trong, chỉ lạnh lùng nói: "Nàng rất tốt."

Bọn họ lặng lẽ đánh giá Miêu Phong Vu.

Một người.

Bọn họ thầm nghĩ, sao có thể nuôi tốt được tiểu yêu quái chứ?

Miêu Phong Vu còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này người Yêu tộc giống như rất bảo vệ Ô Tinh Tinh, tất nhiên gã cũng chỉ có thể âm dương quái khí cười một cái nói: "Không biết Tùy Ly đạo quân thấy bộ dạng sống vui vẻ không lo của Ô cô nương ở chỗ này, có đau lòng hay không?"

Ô Tinh Tinh mím môi, nhỏ giọng nói: "Cũng không vui vẻ thoải mái lắm."

Nàng vẫn rất nhớ Tùy Ly.

Miêu Phong Vu: "..."

Gã còn tưởng nàng nghe xong sẽ xấu hổ thương tâm đó. Thôi, Miêu Phong Vu hung tợn nghĩ, tiểu nha đầu này không biết nuôi thế nào có tính cách như vậy, lấy phương pháp đối với với người bình thường dùng trên người nàng, thật sự là không thể thực hiện được.

Miêu Phong Vu xoay người, phất tay áo rời đi.

Nhưng Ô Tinh Tinh ở phía sau còn tò mò, không nhịn được hỏi: "Nguyên hình của chim cắt là có bộ dạng gì? Ta có thể nhìn thử được không? Ta chưa bao giờ nhìn thấy."

Chim Cắt đảo mắt nhìn một vòng.

Phát hiện mãnh thú trong sân đều đang nhìn chằm chằm hắn ta.

Hắn ta tất nhiên không tiện từ chối, vì vậy lúc này hóa thành nguyên hình, giương cánh bay lên, chao lượn trên bầu trời tạo ra một đường vòng cung xinh đẹp.

Ô Tinh Tinh ngẩng đầu lên, không nhịn được nói: "Hắn bắt gà rừng nhất định sẽ rất lợi hại đi?"

Miêu Phong Vu còn chưa đi xa: "..."

Với mãnh thú ác điểu mà nói, khẳng định năng lực đi săn của bọn họ, thật ra cũng là một loại khen ngợi rất lớn.

Chim Cắt nghe được, cũng huy động cánh của mình, bay lượn một vòng, sau đó lại lao xuống chỗ Ô Tinh Tinh, bị Bạch Nhẫn Sư Vũ dùng thân hình khổng lồ của mình đè xuống.

Bạch Nhẫn: "Vậy thì đi bắt gà rừng đi."

Sư Vũ gật đầu: "Vừa khéo hình như nàng đói rồi."

Miêu Phong Vu: ???

Miêu Phong Vu đứng bên ngoài tường, chưa từ bỏ ý định mà nhìn một lát, sau đó liền thấy quá trình làm thế nào Ô Tinh Tinh ăn hết một con gà rừng nướng chín.

Ngay cả lau tay cũng là lau lên áo của Bạch Nhẫn.

Miêu Phong Vu không nhìn nổi nữa, hung hăng phất tay áo rời đi.

Ô Tinh Tinh ăn uống no đủ cho nên có chút buồn ngủ.

Nàng dùng tịnh bình Bạch Ngọc mà Vô Tương Tử đưa cho, múc một chút nước suối, sau đó đổ ra, lập tức biến thành linh tuyền.

Ô Tinh Tinh cũng không keo kiệt, chia linh tuyền cho các đại yêu quái.

Rồi sau đó tự mình uống hết một chén, trở vào nhà đi ngủ.

Bởi vì con báo hoa đã tìm được cầu của mình, đã trở về nhà, hoàn toàn không biết mình bỏ lỡ cơ hội được chia linh tuyền.

Chỉ còn lại Bạch hổ, báo, sói, sư tử là nằm gục ở trong sân.

Bình Luận (0)
Comment