Bọn họ chụm đầu lớn vào nhau, trên móng vuốt là một cái quạt lá, vừa đung đưa quạt vừa nhỏ giọng nói: "Nàng thật tốt."
"Cái nước đó rất thơm."
"Nhưng hình như khẩu vị của nàng không tốt lắm, lại chỉ ăn một con gà. Có phải nàng bị bệnh không?"
"Nàng nhỏ như vậy, bị bệnh sẽ chết..."
Các mãnh thú không nói nữa, rầu rĩ đứng lên.
Ở một bên khác, Tùy Ly dùng thời gian một đêm, hiểu đại khái được tất cả trận pháp ở chỗ này, mấy cái này đều do các chủng tộc khác nhau tạo thành.
Rồi sau đó hắn lập tức há miệng chờ sung.
Cuối cùng hắn tìm được một cơ hội, thấy được một con gấu đen lớn bằng hai người.
Có lẽ vì ở trong bí cảnh, bên ngoài có ảo cảnh che giấu, mấy năm nay chưa từng có người ngoài. Yêu quái lớn nhỏ ở chỗ này, lúc đi lại sẽ từ hình người biến thành nguyên hình.
Gấu đen này cũng là như vậy.
Tùy Ly chậm rãi đi ra từ sau bụi cây.
Gấu đen nhìn thấy hắn thì sửng sốt một chút, vội vàng ngửi mùi trên người hắn, chỉ ngửi được một mùi máu tanh nồng đậm. Không đợi gấu đen kịp phản ứng, Tùy Ly đã giơ tay lên đánh ra một chú định thân, rồi sau đó dùng dây trói lại.
Gấu đen há miệng muốn kêu lên, lại bị làm cho yên lặng.
Lúc này Tùy Ly đã đến bên cạnh gấu đen.
Hắn chỉ cần nhẹ nhàng động tay một cái, có thể đánh cho con gấu này thành phấn vụn...
Nhưng cuối cùng Tùy Ly vẫn không ra tay.
Từ trong túi trữ vật hắn lấy ra một vật, nhét vào trong lòng của gấu đen.
Ngửi vật này vào, có thể sinh mộng.
Một nén nhang sau.
Tùy Ly lại đi ra từ trong rừng, quần áo trên người của hắn đã thay đổi, từ bộ quần áo tràn đầy máu biến thành một bộ quần áo màu đen. Trên người hắn cũng tản ra khí tức nồng đậm của gấu đen kia, bên hông còn treo lệnh bài của Yêu tộc.
Như vậy sau khi ăn mặc xong, hắn liền công khai đi lên con đường mòn ở phía trước. Mà ở sau lưng của hắn, gấu đen ngã xuống tại chỗ đang mơ một giấc mơ đẹp, lông cả người đều đã bị cạo sạch...
Lúc này đã là đêm khuya, Tùy Ly đi trên đường không có gặp được người nào. Không nhắc đến chuyện trên người hắn có khí tức của gấu đen, những yêu quái sợ gấu đen nhìn thấy đều thức thời trốn xa xa, ngay cả nhìn lâu cũng không dám.
Chỉ như vậy, Tùy Ly một đường đã tìm được nhà của Ô Tinh Tinh.
Hắn giương mắt nhìn xung quanh, thấy được mấy con mãnh thú đang ở đó, có lẽ là ở chỗ này trông chừng tiểu yêu quái.
Trong lòng Tùy Ly sinh ra một cổ lạnh lẽo, nhưng cũng không có khinh thường đi đánh nhau với bọn họ...
Tùy Ly đi vòng, tới bên ngoài cửa sổ bằng trúc.
Lúc ở trấn Vũ Lăng, Ô Tinh Tinh luôn từ cửa sổ nhảy vào phòng, chui vào lòng của hắn.
Trong mắt Tùy Ly lóe lên ánh sáng gì đó, lại thêm hai thuật Thanh Tẩy lên người mình, rồi sau đó làm chuyện mà cả đời này hắn chưa từng làm... Nhảy cửa sổ.
Thân hình của hắn nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng, mới liếc mắt nhìn một cái đã nhìn thấy Ô Tinh Tinh đang ngủ say trên giường nhỏ.
Tính ra cũng chỉ là nửa tháng chưa gặp mặt, nhưng lúc này nhìn thấy nàng, giống như đã cách một mùa thu vậy.
Hắn cất bước chậm rãi đi đến mép giường.
Giường nhỏ kia là làm từ trúc, phía dưới không có một tấm chăn đệm nào, không nói đến chăn. Tuy nói trong nhân giới, tuyết đã ngừng rơi, nhưng trời vẫn còn rất lạnh. Dù biết Ô Tinh Tinh có kim quang công đức trong người, không sợ giá rét, nhưng lòng của Tùy Ly vẫn bị nhéo một cái không nặng không nhẹ.
Hắn thu liễm khí tức, ngồi xuống mép giường.
Có lẽ là do không có trái tim đi?
Cho dù cuối cùng đã gặp được Ô Tinh Tinh, nhưng trong lòng của hắn vẫn không có cảm xúc kích động nào,
Trái lại, một giây khi thấy nàng, hắn chỉ cảm thấy sự yên tĩnh trước nay chưa từng có trong lồng ngực.
Hắn rủ mắt xuống, nhìn tỉ mỉ gương mặt của Ô Tinh Tinh. Rồi sau đó không tự chủ vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mặt của nàng.
Bên mặt của nàng đè trên giường trúc, cũng đè ra một cái dấu nhàn nhạt.
Lúc Tùy Ly đang không tập trung, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay hơi ướt một chút.
Hắn lại nhìn chăm chú, lập tức thấy được vết thương lúc trước chưa kịp khép lại của mình đang chảy máu ra.
Có lẽ Ô Tinh Tinh ngửi được mùi, cho nên nâng cằm lên, liếm vào lòng bàn tay của hắn.
Tùy Ly cảm thấy lòng bàn tay có chút nhột, hình như bên trong xương cũng cảm thấy nhột, có một loại cảm giác khẩn cấp muốn xông ra nhà tù vọt ra bên ngoài.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ ngoan ngoãn của nàng, nhìn lúc nàng liếméo, lông mi hơi run, lại nhìn đầu lưỡi lộ ra giữa cánh môi hồng hào.
Tùy Ly bỗng nhiên dùng tay chạm vào đầu lưỡi của nàng, rồi sau đó trở tay nắm lấy cằm nàng, cúi người xuống, nặng nề hôn lên môi của nàng.
Trước khi ngủ Ô Tinh Tinh có uống linh tuyền, trong miệng đều là vị ngọt.
Có lẽ phần lớn chuyện như vậy đều là tự học.
Trong mắt Tùy Ly lóe lên ánh sáng không biết tên, cạy môi của nàng ra, đòi lấy càng nhiều vị ngọt trong miệng nàng.
Lần này Ô Tinh Tinh bị hôn cho tỉnh lại.
Nàng mở mắt ra nhìn hắn.
Mình mơ thấy Tùy Ly.
Mình còn mơ thấy Tùy Ly đang hôn mình.
Trái tim của Ô Tinh Tinh đập rất nhanh, thật là muốn song tu nha... Nàng khẽ cắn vào môi của Tùy Ly.
Tùy Ly cứng đờ cả người, ngay sau đó, màu sắc của con ngươi lại càng tối hơn, ôm chặt lấy eo của nàng.
Sau khi Ô Tinh Tinh bị hắn ôm chặt, không chỉ không vùng vẫy ra, trái lại còn tháo đai lưng của hắn.
Gân xanh trên trán Tùy Ly nhảy không ngừng, nhanh chóng chặn tay của Ô Tinh Tinh lại, nhưng đồng thời cũng không cẩn thận đụng vào đồ đặt gần giường trúc, phát ra một âm thanh nhỏ.
Mãnh thú ở trong sân đều dựng tai lên nghe ngóng.
Tùy Ly: ".." Trong mắt của hắn lướt qua ánh sáng lạnh lẽo, nhưng cũng không luống cuống.