Hắn dùng đai lưng mà tiểu yêu quái kéo xuống trói tay của nàng lại.
Chỉ là trói tay rồi cũng không ngừng lại.
Tiểu yêu quái thoát khỏi nụ hôn của hắn, đầu m chui vào trong lòng hắn, cọ qua cọ lại.
Tùy Ly hơi cúi đầu nhìn nàng.
Quần áo trên người hắn đều bị nàng làm cho nhăn.
"Thật là ấm." Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu.
Rồi sau đó bỗng dưng nàng phản ứng lại. Ừ? Hình như không phải mơ, là Tùy Ly... thật sao?
Ô Tinh Tinh dựa vào lòng của Tùy Ly, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn hắn. Chỉ là bởi vì tư thế nằm trong lòng này, chỉ có thể nhìn thấy cằm của Tùy Ly.
"Phu quân." Ô Tinh Tinh nhỏ giọng gọi một tiếng, sau đó lại sửa lại, ngoan ngoãn gọi thêm một tiếng: "Ca ca?"
Lúc này Tùy Ly mới biết, thảo nào lúc trước nàng không phát ra âm thành nào, hắn còn sợ nàng lên tiếng cho nên hôn nàng, mà nàng ngoan ngoãn mặc cho hắn hôn.
Thì ra là bởi vì nàng tưởng đang mơ về hắn.
Trước mắt đã tỉnh lại rồi.
Ô Tinh Tinh dừng thuật truyền âm đặc biệt mà hắn dạy, nhỏ giọng nói: "Ngươi là đến tìm ta sao?"
Tùy Ly cúi đầu nhìn tiểu yêu quái.
“Nếu không thì sao?"
Tùy Ly nâng eo của nàng lên, chậm rãi ôm nàng ngồi dậy.
Sau khi tư thế thay đổi, Ô Tinh Tinh lại ngẩng đầu lên, đã có thể nhìn đến mặt của Tùy Ly rồi.
Ô Tinh Tinh cong môi, từ từ nở nụ cười, nàng nói nhỏ: "Là tới tìm ta nha."
Tự hỏi tự trả lời như vậy.
Thật sự có chút... Đáng yêu.
Ô Tinh Tinh lại hỏi tiếp: "Ngươi nhớ ta không?"
Tùy Ly: "...”
Hắn chưa bao giờ bị người ta hỏi thẳng thừng như vậy.
Tiểu yêu quái này thật sự là không có biết chút thẹn thùng nào.
Hắn không tự chủ ôm eo nàng thật chặt.
Ô Tinh Tinh ngoái đầu lại, cọ vào vai của hắn: "Ta có chút nhớ ngươi."
Tùy Ly hơi cứng đờ cơ thể, rồi sau đó hắn nâng một tay khác lên, nhẹ nhàng nắm lấy cằm nàng. Giống như đang chơi với mèo vậy.
Ô Tinh Tinh nói tiếp: "Lúc ta ăn thịt cũng nhớ ngươi, lúc ta chơi cầu cũng nhớ người, năm trên giường nhỏ, cũng nhớ ngươi..."
Ngón tay của Tùy Ly hơi dừng lại động tác vuốt ve qua lại, sau đó không tự chủ nắm chặt cằm của nàng.
Nói chung chính là cảm giác gặp được một món đồ chơi vô cùng đáng yêu, nhất thời không kiềm chế được, cảm xúc trong lòng dâng trào, hận không thể xoa nặn thật mạnh ở trong lòng.
"Tại sao ngươi lại mặc quần áo màu đen?" Ô Tinh Tinh lại hỏi.
Tùy Ly không biết nên nói với nàng như thế nào, nói chuyện mình lột da của gấu đen làm quần áo. Nàng cũng là yêu, có lẽ sẽ nghe xong sẽ cảm thấy không vui?
Chẳng qua không cần Tùy Ly trả lời, Ô Tinh Tinh đã tự một mình nói chuyện rất vui vẻ.
Ô Tinh Tinh nhẹ giọng nói: "Mới vừa rồi mở mắt ra, ta cũng không dám nhận, ta còn tưởng rằng mình đang nằm mơ nữa." Nàng vươn tay khoác lên vai của hắn, cách một tầng quần áo mỏng, đầu ngón tay có thể cảm nhận được một chút ấm áp,
Nàng nói: "Quần áo màu đen rất đẹp."
Giống như những con sói, gấu, ưng, rắn kia, phần lớn bộ lông của bọn họ đều là màu xám đen.
Ở trong mắt Ô Tinh Tinh, đây đều là bộ dạng rất uy phong.
Nàng nói xong, chóp mũi hơi cử động, lại liếm môi một cái.
Là mùi máu.
"Ngươi chảy máu sao?
Lúc này Tùy Ly mới tìm được cơ hội nói chuyện, hắn đáp một tiếng: "Ừ, chỉ một chút."
Lúc hắn thăng cấp, cả người đều bị máu thấm ướt.
Khi đó đau đớn trên tay chân gân cốt đều đạt đến mức tận cùng, trái lại đã đau đến chết lặng. Nhưng trong đầu của hắn lại vô cùng thanh tĩnh, ừ, nhiều máu như vậy, có phải tiểu yêu quái thấy sẽ vui vẻ không? Hận không thể liếm sạch máu trên người hắn?
Khi đó Tùy Ly đã nghĩ như vậy.
Lúc này hắn lại không tự chủ mà nghĩ đến.
Tùy Ly xòe bàn tay cho nàng nhìn.
"Có phải Ma sứ kia làm cho ngươi bị thương? Ta nghe bọn họ nói, Ma sứ thật sự rất lợi hại."
Tùy Ly qua loa nói: "Là bị thương một chút.”
Ô Tinh Tinh vội vàng nhìn chăm chú vào cổ áo của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Những nơi khác có bị thương không?"
Tùy Ly: "Không có."
Ô Tinh Tinh liếm môi một cái, nói: "Ta xem thử."
Tùy Ly: "..."
Nàng không phải muốn xem, nàng chỉ là muốn liếm thôi.
Tùy Ly: "Thật sự không có vết thương khác."
Sớm biết như vậy, trước khi đến đây, hắn nên ngồi xuống, có thể khôi phục được một chút thì một chút. Chỉ là cuối cùng không quay lại được.
Còn có vết thương một chút này, ngay cả chính hắn cũng không biết có phải là tư tâm của mình không.
"Ngươi nói bậy." Ô Tinh Tinh oán giận nói, sau đó nhoàng người đến, liếm sau tai của hắn một cái.
Nàng nhỏ giọng nói: "Nơi này cũng bị thường..."
Lưỡi của tiểu yêu quái ướt át, so với liếm máu của hắn, càng giống như đang hôn hắn vậy.
Tùy Ly vội vàng đè lưng của nàng lại, thâm trầm nói: "A Tinh... Đừng lộn xộn."
Lúc trước hắn không hề gọi nàng như vậy.
Hoặc là hắn sẽ không gọi nàng là tiểu yêu quái, hoặc là kêu hết tên của nàng. Lúc nói chuyện với người ngoài về nàng, cũng chỉ gọi là "Ô cô nương".
Ô Tinh Tinh dừng lại động tác, cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Chỉ là từ trước đến nay A Tiếu cũng gọi nàng như vậy, cho nên nàng cũng không nghĩ nhiều.
Tùy Ly cũng không có nói với nàng, hắn đã nghe thấy Quý Viên gọi nàng là "A Tinh".
Mà lúc này Ô Tinh Tinh lại uể oải nói: "Đắng."
"Cái gì?"
Trong mặt Ô Tinh Tinh lộ ra ba phần khó hiểu cùng không vui, nàng nói: "Sao máu của ngươi lại biến thành đắng rồi? Không thơm như trước nữa.
Tùy Ly nghe vậy, lập tức nhíu mày, ý lạnh trong đáy mắt càng sâu hơn.
Biến thành đắng? Sao có thể biến thành đắng được.
Lúc này Tùy Ly nghĩ lại lúc trước Ô Tinh Tinh ôm lấy tay hắn lấy lòng liếm liếm tay của hắn.
Khi đó hắn chỉ cảm thấy hoang đường lại buồn cười, thì ra tiểu yêu quái nhớ nhung máu của hắn.