Mà hiện tại, máu của hắn không ngon nữa...
Tùy Ly rũ mắt xuống, che giấu vẻ âm trầm u tối dần dần xuất hiện trong mắt.
Hắn đẩy đầu của Ô Tinh Tinh ra, trầm giọng nói: "Nếu đã đắng, vậy không cần liếm nữa."
Ô Tinh Tinh lại nhìn chằm chằm hắn, sau đó ngây thơ nói: "Vậy ta đổi nơi khác thử xem có đắng không nha."
Lập tức sự bực bội và lạnh lẽo trong lòng Tùy Ly bị lời của nàng đè xuống một chút.
Hắn liếm răng một cái, có một loại cảm xúc lăn lộn trong lòng không thoát ra được.
Nàng hỏi hắn: "Trên bụng của ngươi bị thương sao?"
Nàng có mấy phần lo lắng nói: "Ta từng thấy một tiểu yêu quái giống ta, trên bụng bị rách một chỗ rất dài. Sau đó chết bên cạnh ta."
Hắn cũng không phải là yêu. Lời đến bên miệng, Tùy Ly lại không nói ra.
Nếu bụng của hắn bị thương, chẳng lẽ nàng thật sự muốn cúi người liếm vết thương kia sao?
Tùy Ly đè lại bàn tay lộn xộn của nàng, bỗng dưng cảm thấy cơ thể hơi nóng.
Ngón tay thon dài của hắn xẹt dọc theo sống lưng của nàng.
Một tay khác thì cầm cổ tay bị trói của tiểu yêu quái giơ lên trên. Tiểu yêu quái cũng thuận theo lấy một loại tư thái mềm mại không chống cự tựa vào trong lòng của hắn.
Hắn cảm thấy giờ phút này trong đầu mình có một suy nghĩ đáng sợ.
Vì vậy đè nàng xuống giường.
Ô Tinh Tinh không biết gì cả, vẫn còn nhìn hắn rồi nói: "Ngươi rất đau sao?"
Tùy Ly: "...?"
Ô Tinh Tinh nói: "Trên cổ ngươi nổi đầy gân xanh."
Tùy Ly: "..."
Hắn không thể nhịn được nữa, cúi người vội vàng cắn lên môi Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh lập tức trở nên vui vẻ, cũng vội vàng cắn lại lên môi hắn.
Lại song tu rồi.
Tùy Ly sợ mình không dừng lại được, cho nên kéo ra một chút khoảng cách với nàng, ai biết Ô Tinh Tinh lại vội vàng nhỏm người hôn hắn một cái, còn nói: "Thêm mấy lần nữa đi, liếm thêm mấy lần nữa. Sau đó thương của ngươi sẽ lành lại rồi."
Nàng cũng muốn thu hoạch linh khí.
Có lẽ còn có thể thu hoạch được tiểu hồ ly.
Trên mặt của tiểu yêu quái tràn đầy hớn hở.
Như vậy hôn tới hôn đi, tay của Ô Tinh Tinh đặt lên vạt áo của nàng. Chờ hắn mở mắt ra nhìn ---
... Tiểu yêu quái đã ngủ rồi.
Tùy Ly vô cùng khó khăn kiềm chế lại: "..."
Ô Tinh Tinh ngủ một giấc rất ngon.
Nàng không có mơ thấy Tùy Ly, nhưng nàng cảm thấy hình như mình mơ thấy khi còn đang ở trong trứng, thật sự vừa ấm áp lại thoải mái.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, nàng thấy một thiếu niên ngồi ở đó, trên mặt tràn đầy nước mắt, cả người đều là máu, giọng nói tràn đầy sự không cam lòng: "Sao ngươi còn chưa nở ra? Sao ngươi có thể là một hòn đá chứ? Ngươi là một quả trứng! Ngươi là hy vọng của Hồ tộc..."
Ô Tinh Tinh lập tức tỉnh lại.
Chờ mở mắt ra, nàng nhìn thấy Tùy Ly.
Tùy Ly cúi người, nhẹ nhàng hôn lên cổ tay của nàng.
Ô Tinh Tinh thật sự rất vui vẻ, Tùy Ly vẫn còn ở đây.
Nàng không nhịn được cuộn tròn ngón tay lại nắm lấy ống tay áo của hắn.
Tùy Ly vội vàng thẳng người lên, ánh mắt giao nhau với nàng,
"Ta không nên trói tay nàng." Nàng hơi giãy giụa nắm lấy vạt áo của hắn, trói không chặt nhưng cũng để lại một chút vết đỏ.
Tùy Ly một đêm không ngủ, hắn vuốt ve cổ tay của nàng, sự phiền muộn trong lòng gần như nuốt chửng hắn.
Ô Tinh Tinh hồn nhiên không cảm nhận được sự khác thường của hắn, dịu dàng nói: "Ta thích ngươi như vậy. Hôn ta thật nhiều như vậy..."
Tùy Ly nắm chặt bàn tay, cổ họng hơi căng thẳng.
Sao nàng có thể... Đáng yêu như vậy.
Đáng yêu đến muốn mạng.
Tùy Ly sợ nàng nói muốn song tu gì đó nữa, lập tức chuyển chủ đề: "Sao tông chủ của tà tông mang nàng đến chỗ này? Còn người khác thì ở chỗ nào?"
Ô Tinh Tinh vội vàng nói chuyện xảy ra sau khi mình bị bắt cóc cho Tùy Ly nghe.
Ngay cả chuyện của Quý Viên cũng nói ra, không che giấu gì.
Chờ Ô Tinh Tinh nói xong.
Tùy Ly bỗng dưng lên tiếng: "Nàng nói mấy đại yêu kia là chơi với nàng? Còn kiếm đồ ăn cho nàng nữa?"
Bọn họ là đang đánh chủ ý gì?
Tùy Ly biết tiểu yêu quái luôn làm cho người ta yêu thích, nhưng nàng là bị người tà tông kia mang đến, chỉ sợ yêu tộc có âm mưu gì đó với nàng.
Ô Tinh Tinh gật đầu, nói: "Ngươi nói đói không? Một lát nữa ta chia cho ngươi một nửa nha."
Sắc mặt của Tùy Ly hơi dịu lại.
Đại yêu kiếm đồ ăn đến, tiểu yêu quái còn nhớ chia cho hắn... Rất tốt. Nàng lại quên tu sĩ có thể ích cốc.
Ô Tinh Tinh rầu rĩ nói: "Trên người ngươi còn có vết thương, ngươi nhất định không thể lộ mặt, ta sợ bọn họ phát hiện ra ngươi, ngươi lại bị thương nữa thì làm thế nào?"
Tùy Ly rất hưởng thụ sự quan tâm của nàng, lập tức gật đầu, lên tiếng đáp lại: "Ừ." Hắn dừng lại một chút, lại nói: "Nghe lời A Tinh."
Ô Tinh Tinh nghe vậy thì hơi nhìn vào mắt hắn.
Nàng cảm thấy hình như Tùy Ly trở nên dịu dàng... Dù lúc này vẻ mặt của hắn vẫn rất lạnh nhạt. Nhưng mà, chính là cảm giác dịu dàng.
"Vậy ngươi chờ ta chút nha." Ô Tinh Tinh nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Những mãnh thú gục trong sân nghe được động tĩnh, lập tức nhổm người lên.
"Trong phòng của ngươi phát ra âm thanh?" Bạch Nhẫn nói.
Ô Tinh Tinh mở to mắt nói dối: "Ừ ta đang chải lông."
Bạch Nhẫn vội nói: "Không bằng để ta chải cho ngươi?"
Ô Tinh Tinh vô tình từ chối: "Không muốn." Nàng nói: "Ta đói rồi, ừ, ta muốn ăn... Ăn dê. Có dê không? Còn muốn gà, muốn nấu canh uống."
Các mãnh thú nghe tiếng, lúc này đi bắt gà dê.
Làng Kình không giỏi săn bắn cho nên không có đi vào rừng, hắn ta thành thật đi tới nằm sấp xuống chỗ Ô Tinh Tinh.
Lúc này Miêu Phong Vu lại đến.
Bởi vì lúc trước được dẫn đi qua một lần, gã quen cửa quen nẻo rồi. Chỉ là bây giờ mới tới cửa, nhìn thấy Ô Tinh Tinh, gã ngừng lại một lát, cả kinh nói: "Miệng của ngươi bị làm sao thế?"