Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 164

Chương 164 -
Chương 164 -

Các mãnh thú đồng loạt quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Ngọc Lăng, ghi nhớ bộ dạng của nàng ta trong đầu.

Ngọc Lăng run cầm cập, vội vàng lui về phía sau né tránh.

Cũng không biết qua bao lâu, Ngọc Lăng mới dám đi ra sau lưng của những hồ ly cùng tộc.

Nàng ta thở hổn hển, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Những mãnh thú kia thật là đáng sợ...

Làm thế nào đây?

Ngọc Lăng chưa từng nghĩ đến, vậy mà Yêu tộc lại trở thành một hố lửa.

“Ngọc Lăng." Hồ yêu bên cạnh đụng vào vai của nàng ta.

"Sao thế?" Ngọc Lăng nhíu mày quay đầu lại.

"Ngươi xem hồ ly ở đây..."

Ngọc Lăng theo tiếng nhìn lại.

Chỉ thấy những hồ ly kia mới nãy còn quỳ xuống với Ô Tinh Tinh, lúc này thì trở nên lạnh lùng, tràn đầy địch ý nhìn nàng ta.

Hiển nhiên bọn họ cũng nghe được lời của Ô Tinh Tinh.

Trong lòng bọn họ thân thiết với Ô Tinh Tinh, cho nên căm ghét Ngọc Lăng.

Nhất thời Ngọc Lăng tức giận không nói nên lời, những hồ ly này dưới sự áp chế của cấm chế, đã có bộ dạng hỏng bét như thế này... Bọn họ hận nàng ta thì sao chứ?

Bọn họ có thể làm gì được nàng ta?

Những hồ ly này còn phế vật hơn cả Ô Tinh Tinh!

Ngọc Lăng hận đến nghiến răng nghiến lợi, vết thương ở ngực càng đau, nàng ta không nhịn được, há miệng phun ra một ngụm máu.

Hồ ly bên cạnh đỡ lấy nàng ta: “Làm thế nào đây? Tối này chúng ta ở như thế nào?"

Ngọc Lăng cắn răng nói: "Không phải đã đào thêm một cái động sao?"

Nàng ta nói xong, lại bởi vì cảm xúc hôm nay lên xuống quá lớn, cộng thêm bị thương cho nên ngất đi.

Mà bên này Ô Tinh Tinh trở về chỗ ở.

nàng vừa vào cửa đã nghe Tùy Ly hỏi: "Sao thế?"

Ô Tinh Tinh uể oải trả lời: "Trả về rồi."

Tùy Ly : "Ừ."

Hắn nhìn bộ dạng không có tinh thần của nàng: "Hồ ly cái kia chết rồi?"

Ô Tinh Tinh lắc đầu.

Vậy vì sao, cứ nhíu mày uể oải như vậy?

Tùy Ly mím môi, nhỏ giọng nói: "Khi nào chúng ta đi?"

Ô Tinh Tinh than thở: "Chờ một chút đi." Nàng không muốn gặp lại tộc trưởng Hồ tộc, nhưng hôm nay hồ tộc ở chỗ này biến thành tình cảnh kia, trái lại nàng muốn người nọ đến mang hồ ly nơi này đi.

Nàng biết, người nọ rất là thương tiếc tộc nhân của mình, tất nhiên sẽ không nhìn được đám hồ ly chịu khổ. Đám hồ ly nơi này đi theo, sau này nhất định có thể sống tốt.

Đáy mắt của Tùy Ly hơi lóe ra ánh sáng lạnh.

Không nỡ đi sao?

Là bởi vì con sư tử kia hay là con bạch hổ kia, hoặc là con sói con báo kia.

Tùy Ly thăm dò hỏi :"A Tinh, nàngcảm thấy nơi này như thế nào?"

Ô Tinh Tinh: "Ừ?" Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Nơi này có rất nhiều yêu quái lớn nhỏ." Còn có một ít chủng tộc nàng không có nhìn ra.

Tùy Ly lạnh nhạt nói: "Cái giường trúc kia có cứng hay không?

Ô Tinh Tinh: “Cứng."

Tùy Ly nói: "Giường của Phục Hi tông, vô cùng mềm."

Ô Tinh Tinh: ?

Tùy Ly lại nói: "Nàng nhìn nhà ở đây đều là dùng gì xây dựng?"

Ô Tinh Tinh suy nghĩ một chút: "Cây trúc bùn đất."

Tùy Ly nói: "Khắp nơi trong Phục Hi tông đều là đại điện nguy nga, trong điện có tụ linh trận, linh khí dồi dào."

Ô Tinh Tinh: ?

Tùy Ly mím môi. Sao lúc này tiểu yêu quái lại không biết phân biệt tốt xấu?

Sao tiểu yêu quái có thể biết suy nghĩ của hắn?

Ô Tinh Tinh đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy đuôi của mình ở dưới váy ra.

Nàng nói: "Bị đè, khó chịu."

Tùy Ly không thể làm khác hơn là tạm thời dừng lại chuyện nói chỗ tốt và xấu của hai nơi này với nàng.

Ô Tinh Tinh xoa xoa mông, nói: "Ngươi xoa đuôi cho ta đi."

Tùy Ly không nhúc nhích.

Ô Tinh Tinh bừng tĩnh hiểu ra, là không tiện sờ sao?

Ngay sau đó nàng nằm sấp xuống, lộ hoàn toàn cái đuôi to của mình.

Nhưng Tùy Ly vẫn không động, ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra.

Ô Tinh Tinh nghi ngờ nghiêng đầu, đang muốn bò dậy từ giường nhỏ, đột nhiên eo bị giữ chặt, là Tùy Ly ôm nàng lên.

Nàng chỉ cảm thấy trước mắt thay đổi một chút, lúc lấy lại tinh thần, Tùy Ly đã ôm nàng vào trong lòng rồi.

Ừ?

Ôm như vậy sẽ tiện sờ sao?

Ô Tinh Tinh cúi đầu xuống, đã nhìn thấy Tùy Ly đang bóp chóp đuôi của nàng.

Ô Tinh Tinh hơi run rẩy một chút.

Chóp đuôi không bị đè khó chịu... Khó chịu là rễ đuôi.

Lúc này giọng nói của Tùy Ly mới không nhanh không chậm vang lên, hắn thấp giọng nói: "Mới vừa rồi nàng sử dụng Thất Sát kiếm?"

Ô Tinh Tinh ngẩn ra, hỏi ngược lại: "Sao ngươi biết được?"

Tùy Ly: "Người tu vi thấp, chỉ cảm thấy đất rung núi chuyển. Người tu vi cao, có thể từ trong khí thế phân biệt được sát khí của Thất Sát kiếm."

Ô Tinh Tinh lập tức phản ứng lại: "Vậy Yêu vương nhất định cũng biết..."

Nàng suy nghĩ một chút, sau đó nhỏ giọng nói: "Là ta khinh thường, không ngờ chỗ đó lại có cấm chế. Ta dẫn hồ ly cái đi ra khỏi động, đã chạm đến cấm chế, thiếu chút nữa một đạo ánh sáng trắng đã bổ trúng. Vì vậy Thất Sát kiếm không bị khống chế mà chui ra..."

Nàng nói đến chỗ này, Tùy Ly đột nhiên xoa chóp đuôi của nàng.

Ô Tinh Tinh không khỏi nhẹ nhàng run lên, ngẩng đầu lên nhìn Tùy Ly, nhưng chỉ nhìn thấy cằm của hắn mà thôi.

Ngay cả lời muốn nói tiếp cũng đã quên.

May mắn lúc này Tùy Ly tiếp lời, hắn nói: "Mấy con dã thú kia, nàng cảm thấy tin được không?"

Giọng nói của hắn có chút lạnh lùng.

Tùy Ly thầm nghĩ, dã thú? Cũng không có rất dã (hoang dã, lỗ mãng ngang tàng). Bọn họ đều giống như nhà nuôi thôi.

Nàng chỉ suy nghĩ cái này trong đầu thôi, mở miệng nói với hắn: "Nên tin được." Nàng thầm nghĩ, có lẽ thiên tính Yêu tộc, cho nên nàng luôn cảm thấy có chút thân thiết với bọn họ.

Ô Tinh Tinh dừng lại, tiếp tục nói: "Chỉ là cấm chế Yêu vương đã bị phá, ừm, chính là đám Bạch Nhẫn làm."

Tùy Ly thấp giọng lên tiếng đáp lại, dời tay đặt trên chóp đuôi của nàng vuốt ve lên phía trước, giống như đang chơi món đồ chơi yêu thích không muốn buông tay, từ chóp đuôi vuốt ve đến giữa đuôi.

Bình Luận (0)
Comment