Sao Yêu tộc lại ngu xuẩn như vậy?
Bọn họ bị uy thế của Thất Sát kiếm chấn nhiếp, lập tức quỳ xuống với Ô Tinh Tinh. Ô Tinh Tinh nhận nổi sao? Cũng chỉ là một con hồ ly có một cái đuôi, có huyết thống không thuần!
“Đây là cái thứ gì vậy?" Sư Vũ chậm chạp hỏi.
Bạch Nhẫn trầm giọng nói: "Đạo ánh sáng trắng chính là phát ra từ vật kia.”
Đó là một khối bia đá được chốn xuống dưới đất, trên bia đá khắc hai chữ "Hồ tộc" phía trên còn có một đạo lực lượng truyền đến mơ hồ.
Lực lượng kia rất kích động, giống như một giây sau có thể đánh ra vậy.
Hắc Linh không quan tâm nhiều như vậy, một cước đạp lên, đạp vỡ nó.
Lúc bia đá vỡ vụn, vô số đạo ánh sáng trắng đánh ra, bị thân thể của Lang Kình chống đỡ.
Bạch Nhẫn nhíu mày nổi giận, lại đạp bay những mảnh vỡ của tấm bia đá, nhất thời trên không trung toàn là vụn đá lẻ tẻ, tán lạc bốn phía.
Lực lượng ở bên trong tất nhiên cũng tản ra.
Lúc này giọng nói suy yếu của A Đào vang lên: "Đạo ánh sáng kia là muốn đánh lên người ta..."
Ô Tinh Tinh quay đầu lại nhìn nàng ấy: "Cái gì?”
"Hồ tộc là tội nhân Yêu tộc, đáng đánh vào Cửu u. Tất nhiên, hôm nay đã không phải là thời Thượng cổ nữa. Cửu u đã trở thành địa phương trong truyền thuyết. Cho nên Hồ tộc chỉ có thể ở nơi chật hẹp ẩm ướt. Không được chia linh khí mỏng manh, không được hưởng thụ ánh nắng mặt trời.” Trên gương mặt quyến rũ của A Đào, lộ ra chút khó chịu và cô đơn.
Ngọc Lăng còn khiếp sợ hơn cả Ô Tinh Tinh.
Hồ tộc ở Yêu tộc, lại có địa vị như vậy sao?!
"Vì phòng ngừa thời gian lâu dài tội nhân sẽ quên mất tội của mình, chỗ cách hai trượng bên ngoài cửa hang hồ ly, có thiết lập cấm chế." A Đào nói.
Đây cũng là lý do bọn họ không dám tùy tiện đi ra bên ngoài động.
Ô Tinh Tinh nói: "Cấm chế?"
Lang Kình nói: "Là Yêu vương thiết lập sao?"
Bạch Nhẫn nhíu mày, cũng đi theo lên tiếng: "Ở chỗ nào?"
A Đào di chuyển con ngươi nhìn về phía không xa.
Các mãnh thú cũng đi theo nhìn đến: ???
Lang Kình là người phản ứng nhanh nhất: "... Chính là cái thứ vừa bị đánh nát sao?"
A Đào gật đầu: "Cấm chế bị đặt trên bia đá."
Với Hồ tộc mà nói, chính là cả cuộc đời đều không thể quên được xấu hổ và sự thống khổ này.
Bạch Nhẫn: "..."
Cấm chế do cha ruột của y bày ra? Đã bị y đạp một cước không nhìn ra hình dáng vốn có.
Ô Tinh Tinh không nhịn được hỏi: "Tại sao Hồ tộc là tội nhân?"
Bạch Nhẫn tiếp lời nói: "Là Hồ tộc làm hại Yêu tộc rơi vào tình cảnh này."
Ô Tinh Tinh không hiểu: "Nhưng mà tại sao? Hồ tộc đã làm thế nào hại Yêu tộc thành bộ dạng này?"
Bạch Nhẫn há hốc miệng, không nói ra được lời nào.
Đúng vậy, Hồ tộc hại Yêu tộc như thế nào?
Bạch Nhẫn, cùng với ba người Hắc Linh, đều chỉ biết Hồ tộc phản bội Yêu tộc, là tội nhân của Yêu tộc. Nhưng rốt cuộc Hồ tộc làm cái gì, không một ai biết cả.
Chỉ là chuyện Hồ tộc là tội nhân, đã lưu truyền từ rất sớm rồi.
A Đào bò dậy, dập đầu với Ô Tinh Tinh: "Cảm ơn đại nhân... Chuyện đến đây, sợ rằng rất nhanh sẽ đến tai Yêu vương. Ta sợ, sợ Yêu vương vì vậy sẽ giận cá chém thớt với đại nhân."
Bạch Nhẫn mím môi thật chặt nói: "Bia đá là ta làm bể, không có liên quan gì đến nàng cả. Phụ vương ta sao có thể tức giận chứ?"
Ngọc Lăng nghe vậy hốt hoảng quay đầu lại.
Người bên cạnh Ô Tinh Tinh lại là con của Yêu vương?!
Sao từ trước đến nay vận may của Ô Tinh Tinh lại tốt như vậy?
Ngọc Lăng thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu.
Mà lúc này Ô Tinh Tinh cũng nhìn về phía Ngọc Lăng, nàng hỏi: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Ngọc Lăng không lên tiếng.
Nàng ta cũng không thể nói mình bị đưa tới chỗ này đi?
Lúc này A Đào cẩn thận nhận lấy con của mình từ trên lưng Sư Vũ, nàng ấy nói: "Không biết đại nhân dùng nước gì, ta cảm thấy thân thể của mình đã rất tốt. Ta có thể tự mình chăm sóc nó."
Ô Tinh Tinh gật đầu, xoay người muốn đi.
Nàng có một chút việc muốn trở về nói với Tùy Ly.
"Chờ một chút." Ngọc Lăng không nhịn được lên tiếng.
Ô Tinh Tinh quay đầu lại nhìn nàng ta.
Ngọc Lăng buộc miệng nói: "Ngươi đi đâu?"
Ô Tinh Tinh nghi ngờ trả lời: "Tất nhiên là trở về rồi."
Ngọc Lăng hơi thay đổi sắc mặt: "Ngươi không ở chỗ này sao?"
Ô Tinh Tinh gật đầu: "Ừ."
Ngọc Lăng nghiến răng nghiến lợi.
Vui mừng hụt rồi.
Thì ra Ô Tinh Tinh không có ở chỗ này... Không đúng, nàng là tù binh mà, không ở chỗ này thì còn ở chỗ nào nữa?
Chờ Ngọc Lăng ngẩng đầu lên, Ô Tinh Tinh đã đi về phía trước.
Sư Vũ đi đến bên cạnh nàng, hỏi: "Người này là ai? Ngươi quen biết sao? Nàng ta cũng đến từ bên ngoài giống như ngươi sao?”
Ngọc Lăng thấy bọn họ đối xử với Ô Tinh Tinh rất thân thiết, nàng ta hơi suy nghĩ gì đó, nếu là... Nếu lúc này bịa ra một lời nói dối, nói mình bị người ta bắt đến Huyền Cực châu, trời xui đất khiến đi đến Yêu tộc, mình quen biết Ô Tinh Tinh...
Vậy người Yêu tộc đối xử với nàng ta, có thể tốt hơn một chút hay không.
Ngọc Lăng há miệng đang chuẩn bị lên tiếng.
Nhưng bên kia Ô Tinh Tinh lại lên tiếng trướ, nàng gật đầu nói: "Ừ, quen biết. Đã từng ở cùng nhau trên một ngọn núi, nàng ta cứ luôn nắm lấy đuôi của ta, còn mắng ta là tàn tật bẩm sinh, là tiểu yêu quái không ai cần. Sau đó cũng đã rất nhiều năm không ở cùng nhau nữa."
Ô Tinh Tinh bình thản nói ra sự thật.
Nhưng mấy mãnh thú vừa nghe, lửa giận xông thẳng lên đầu.
Cái gì?
Kéo đuôi?
Bọn họ còn chưa kéo qua, không đúng, bọn họ còn chưa sờ qua nữa. Muốn liếm lông cho tiểu yêu quái nàng cũng không thích. Người này còn dám kéo? Còn dám mắng tiểu yêu quái?
Nàng không phải là tiểu yêu quái không ai cần!