Ngọc Lăng hoảng sợ hô to: "Quái vật gì?!"
Tộc nhân Hồ tộc bên cạnh nàng ta cũng vội vàng lăn một vòng tránh ra.
Lúc này Ô Tinh Tinh mới quay đầu lại nhìn.
Nàng không nhịn được mím môi cười khẽ. Thì ra Ngọc Lăng cũng chưa từng nhìn thấy sư tử...
Ngọc Lăng ngẩng đầu nhìn vật khổng lồ trước mặt.
Chỗ ở của Hồ tộc tại sao lại có quái vật như vậy? Tóm lại Yêu tộc là nơi như thế nào?
Nàng ta hoảng sợ trong lòng.
Sư Vũ không vui nói: "Ngươi mới là quái vật."
Rồi sau đó hắn ta chậm rãi đi tới sau lưng Ô Tinh Tinh, cứ như vậy nằm xuống.
Ngọc Lăng ngẩn ra.
Hắn ta là theo Ô Tinh Tinh đi ra ngoài?
Hắn ta là quái vật đáng sợ như vậy, đầu còn lớn hơn cả Ô Tinh Tinh, nhưng hắn ta lại hạ thấp mình xuống trước mặt Ô Tinh Tinh...
Lúc này Ngọc Lăng lại nhìn thấy một con cự thú toàn thân đen nhánh, bên cạnh còn có một nam nhân trẻ tuổi mặt mũi lạnh lùng.
Bọn họ cũng không giống hồ ly, nhưng đều đáng sợ như nhau.
Mà bọn họ, đều đi đến bên cạnh Ô Tinh Tinh.
Lúc này bên tai vang lên tiếng nước chảy nhỏ.
Ngọc Lăng nhìn chằm chằm, chỉ thấy Ô Tinh Tinh đến gần dòng suối kia ngồi xuống, sau đó lấy ra một cái bình.
Ô Tinh Tinh dùng bình lấy nước, sau đó lại đổ lên người hồ ly trong lòng mình.
Từng bình từng bình, thấm ướt lông của hồ ly.
Ô Tinh Tinh hỏi Bạch Nhẫn: "Có bồ kết không?"
Bạch Nhẫn lắc đầu: "Đó là cái gì?"
Ô Tinh Tinh than thở, thì ra Yêu tộc nghèo như vậy? Ngay cả bồ kết cũng không có?
Ô Tinh Tinh không thể làm khác hơn là lục túi trữ vật của mình, lấy ra một ít từ bên trong, rồi sau đó chà bồ kết với nước, tạo ra một tầng bong bóng nhàn nhạt.
Nàng cứ như vậy tỉ mỉ tắm sạch cho A Đào.
Đáng tiếc kim quang mà Vô Tương Tử cho nàng, đã nhập vào trong thân thể của nàng rồi, tìm không ra nữa.
Vì vậy chỉ có thể làm cho một mình nàng cảm thấy ấm áp, lại không thể giống như Vô Tương Tử, thả kim quang ra ngoài, hơ khô lông cho hồ ly cái.
Ô Tinh Tinh tìm một tảng đá lớn, đặt hồ ly cái lên.
Nàng nói: "Phơi một chút sẽ khô thôi."
Đã hồi lâu A Đào không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, nàng ấy cũng không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy tắm rửa toàn thân giống như tắm sạch những mệt mỏi và tuyệt vọng. Ánh nắng mặt trời ấm áp, là cảm nhận vui vẻ mà từ trước đến nay nàng ấy không nhận được.
A Đào không nhịn được trở mình.
Mà những hồ ly khác trong động thì không dám đi ra ngoài, bọn họ đứng ở cửa hang, buồn bã bàn tán xì xào: "Bọn họ tắm sạch cho A Đào, là muốn nướng A Đào lên ăn sao?
"A Đào lật mặt... Hả? A Đào không có biến mất?"
"Bọn họ không phải nướng nàng ấy!"
Những hồ ly trong động trợn to mắt, nhìn A Đào lăn qua lộn lại trên tấm đá, cái đuôi cũng nhanh chóng trở nên rối bù.
Thậm chí bọn họ còn nhìn thấy A Đào duỗi người.
"A Đào không có chuyện gì!"
"Vậy chúng ta cũng có thể... Đi ra ngoài sao?" Có hồ ly run giọng nói.
"Không, không cần đi, sẽ chết." Những hồ ly khác trầm giọng nói.
Bọn họ mới vừa nói xong.
Chỉ thấy bên ngoài cửa hang, bỗng nhiên từ giữa không trung có một ánh sáng trắng vạch qua. Rồi sau đó đạo bạch quang chứa lực lượng như lôi điện kia, bổ thẳng xuống chỗ A Đào.
Ô Tinh Tinh nhanh chóng ngẩng đầu lên.
Chỉ nghe được một tiếng rào, một thanh cự kiếm thoáng xuất hiện ở bên cạnh nàng, phía sau còn có một đám thanh kiếm nhỏ, cứ như vậy bao vây Ô Tinh Tinh lại.
Đám người Bạch Nhẫn cũng phản ứng rất nhanh.
Lúc này một móng vuốt đánh bay đạo ánh sáng kia.
Chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Bỗng nhiên cự kiếm kia bay đến không trung, bổ xuống sơn động của hồ ly. Đám hồ ly bị sợ ôm đầu bỏ chạy.
Ngọc Lăng khiếp sợ cũng run rẩy.
Sợ rằng chỉ có nàng ta nhận ra, đó là Thất Sát kiếm.
Một kiếm đánh xuống của Thất Sát kiếm, nhất thời đất rung núi chuyển, ở chỗ cửa hang hồ ly bị đánh ra một cái lỗ thật lớn. Vách động bị rạn nứt, liên thông với cửa hang của hồ ly, nhất thời làm cho cái động vốn chật hẹp trở nên rộng rãi hơn rất nhiều.
Ô Tinh Tinh cũng sợ run trong chốc lát.
Chỉ là nàng phản ứng rất nhanh.
Lúc trước mặc dù nàng bị Quý Viên bắt, nhưng không hề bị uy hiếp tính mạng, lúc đó Thất Sát kiếm mới bị nàng áp chế, không có đi ra. Mà mới vừa rồi, đạo ánh sáng trắng kia rơi xuống, nếu rơi vào trên đầu, có lẽ nàng sẽ bị đánh chết, Thất Sát kiếm lập tức không giống như trước nữa.
"Trở lại!" Ô Tinh Tinh vội vàng hô to một tiếng.
Nàng không có quên, Miêu tông chủ đó còn đang nhìn chằm chằm Thất Sát kiếm của nàng.
Thất Sát kiếm lượn một vòng ở không trung, chứa lệ khí trở lại trong túi trữ vật của Ô Tinh Tinh.
Cũng may kiếm đi theo nó ra ngoài cũng không nhiều lắm.
Ô Tinh Tinh tiện tay cầm từng thanh kiếm bỏ vào trong túi. Nếu quá nhiều, vậy hôm nay không cần làm gì cả, ở nơi này thu kiếm là được.
Lúc này đám hồ ly mới nhìn rõ, thì ra thanh cự kiếm đáng sợ kia là của thiếu nữ...
Trên người thiếu nữ còn có khí tức của hồ ly.
Vậy có phải hay không... Thiếu nữ chính là tộc nhân của bọn họ?
Lúc nào Hồ tộc có tộc nhân như vậy?
Đôi mắt bọn họ phát sáng, vô cùng hưng phấn, sợ hãi mới vừa rồi đều biến mất sạch sẽ.
Đầu tiên một con hồ ly quỳ xuống, trong miệng lẩm bẩm mấy câu thú ngữ. Rồi sau đó hai con, ba con. Tất cả hồ ly ở cửa hang, đều quỳ xuống về hướng Ô Tinh Tinh.
Bọn họ dập đầu thật mạnh.
Nàng có thể ngăn cản cấm chế, nàng lợi hại như vậy.
Nàng nhất định là hy vọng của Hồ tộc!
Ngọc Lăng cũng nhìn thấy hành động của những con hồ ly ở cửa hang, sắc mặt của nàng ta vô cũng khó coi, hơi vuốt lồng ngực, chỉ cảm thấy vết thương càng đau.