Nàng ghét hồ ly của núi Minh sơn.
Nhưng ở trong đáy lòng của nàng, rốt cuộc cũng đã làm người thân nhiều năm như vậy... Vì vậy mặc kệ đi đến đâu, thấy hồ ly nàng sẽ cảm thấy có mấy phần thân thiết.
Ô Tinh Tinh uể oải nói: "Ngươi sắp chết rồi sao?"
A Đào rụt người lại: "....Ừ." Trước mắt nàng ấy ngày càng cảm thấy khó thở.
Ô Tinh Tinh hít sâu một hơi, sau đó thiếu chút nữa, cảm thấy không hít vào được.
Nàng bỗng dưng quay đầu lại, cảm thấy không đúng, tại sao không khí lại mỏng manh như vậy?
Nàng vươn tay ra vội vàng đẩy đầu của sư tử ra, còn có đầu của báo đen, còn có thân hình của Bạch Nhẫn và Lang Kình nữa.
Nhất thời không khí trở nên thoáng hơn.
Ô Tinh Tinh suy nghĩ một chút, nói: "Nếu ngươi sắp chết..."
Những hồ ly xung quanh nghe được nàng nói như vậy, không khỏi lặng lẽ nghiêng đầu qua.
Bọn họ đều biết trên người cô nương này có khí tức Hồ tộc, chẳng lẽ nàng... Có thể cứu A Đào sao?
Ô Tinh Tinh lại hít một hơi, nói: "Vậy trước tiên ta tắm sạch sẽ cho ngươi, như vậy khi chết mới đẹp được."
Đám hồ ly: "..."
Bọn họ nào biết, lúc trước khi Ô Tinh Tinh còn nhỏ, một mình một người, không, là một con hồ ly, không đúng là một con mèo sống ở bên ngoài.
Có lúc bị thương, nàng cho rằng bị sẽ chết, đều sẽ muốn trước tiên tìm một dòng suối nhỏ, rửa sạch lông, run hết nước, toàn thân sạch sẽ, chết một cách xinh đẹp.
Lỡ như tộc nhân của núi Hồ Minh thấy được, nàng còn có thể giữ lại một chút thể diện.
Đúng, thể diện.
Lúc đó Ô Tinh Tinh cũng đã học được hai chữ này rồi.
"Trước tiên ta ôm ngươi đi ra ngoài đã." Ô Tinh Tinh nói.
A Đào yếu ớt nói: "Ta...không thể đi ra ngoài."
Ô Tinh Tinh nghi ngờ hỏi: "Vì sao?"
A Đào nhìn đám người Bạch Nhẫn, im miệng không nói.
Ô Tinh Tinh không hiểu, cũng không để ý nhiều như vậy, nàng bỏ tiểu hồ ly trong lòng mình lên lưng Sư Vũ.
Sư Vũ kinh hô một tiếng: "Thứ gì thế!? Nhẹ bổng, sâu sao?"
"Không sao, là con non, ngươi phải cõng cẩn thận, không được để rơi xuống. Nó té xuống, sẽ chết đó." Ô Tinh Tinh dặn dò nhiều lần.
Nhất thời trái tim của A Đào giống như bị treo một hòn đá, rất sợ những mãnh thú này giết chết con của mình.
Nhưng trước mặt nàng ấy không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể nuốt lời muốn nói xuống.
Ít nhất... Ít nhất nhìn qua, bọn họ giống như... giống như nghe lời của thiếu nữ trước mặt này.
Ô Tinh Tinh sắp xếp xong cho hồ ly con, lúc này mới khom người bế A Đào lên.
Nguyên hình của A Đào rất gầy, có lẽ bởi vì bên trong động có linh khí quá thiếu thốn.
Nhìn bề ngoài Ô Tinh Tinh cũng rất yếu ớt, nhưng ôm A Đào cũng không cảm thấy nặng gì.
Ô Tinh Tinh chỉ như vậy dẫn đầu đi về phía trước.
Các mãnh thú đi ở sau.
Nhất là Sư Vũ đi chậm nhất, mỗi bước của hắn ta đều rất cẩn thận. Không đi được mấy bước, lại hoảng sợ thất thố nói: “Sao ta không cảm nhận được sức nặng trên lưng? Có phải nó rơi xuống chết rồi không?"
Lang Kình đi cuối cùng, ngước mắt lên nhìn một cái.
Trên lông vàng óng ánh của Sư Vũ, một hồ ly con vẫn còn nhăn nheo đang nằm ở đó rất tốt.
Lang Kình lạnh lùng nói: "Không có."
Lúc này Sư Vũ mới thở phào nhẹ nhõm tiếp tục đi về phía trước.
Đường đường là một con sư tử cao lớn, lúc này đi đường, trái lại giống như con mèo vậy.
Dọc theo đường đi, những hồ ly khác còn không biết xảy ra chuyện gì, bọn họ cẩn thận dò đầu ra, cuối cùng đưa ra một kết luận: "Bọn họ muốn ăn A Đào."
“Bọn họ muốn dùng trận pháp giết chết A Đào."
"Thật tàn nhẫn... Làm thế nào đây?"
Có Bạch Nhẫn dẫn đầu ở phía trước, đường đi của Ô Tinh Tinh rất thuận lợi.
Đi không được bao lâu, bọn họ đã đi ra khỏi hang, Sư Vũ và Lang Kình nhảy ra một cái về phía xa xa.
Mà ở bên này Ngọc Lăng còn đang xoắn xuýt có nên vào hang hay không, chỉ như vậy bất ngờ không kịp đề phòng đối mặt với Ô Tinh Tinh.
"Sao ngươi lại…” Sắc mặt Ngọc Lăng thay đổi, nuốt lời muốn nói vào trong miệng.
Nàng ta không thể bại lộ chuyện nàng ta có đi đến Đại hội luận kiếm.
Nàng ta chỉ biết Ô Tinh Tinh bị người ta bắt đi, vì thế, Phục Hi tông nổi giận. Tùy Ly đạo quân sử dụng lệnh diệt sát tông môn, Khi đó trong giới tu chân có không ít người nói về chuyện này, sợ là sẽ xảy ra một trận hỗn loạn. Khi đó, Ngọc Lăng vô cùng đố kỵ, nàng ta cũng muốn được Phục Hi tông xem trọng như thế, nhưng một mặt lại không nhìn được cảm thấy sảng khoái.
Phục Hi tông đối xử với nàng tốt hơn nữa, sợ rằng một tiểu yêu quái như Ô Tinh Tinh sẽ không chịu nổi!
Ngọc Lăng di chuyển con ngươi.
... Cho nên thì ra Yêu tộc bắt cóc nàng sao?
Ngọc Lăng nhìn cửa động này.
Nếu Ô Tinh Tinh từ chỗ này đi ra... nàng ở bên trong?
Lúc này Ngọc Lăng nhìn cửa động này, cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều."
"Ta cho rằng ngươi vẫn còn ở núi Hồ Minh, là cùng ai bỏ trốn đến đây thế?" Ngọc Lăng châm chọc không có khách khí chút nào.
Ô Tinh Tinh cũng nhận ra Ngọc Lăng.
Nàng có chút kinh ngạc, nhưng trước mắt Ngọc Lăng cũng không quan trọng. Huống chi lần trước nàng nghe nói, đuôi của phu quân Ngọc Lăng cũng đã bị rớt sạch rồi! Khi đó Ô Tinh Tinh còn từng vui vẻ qua.
Vì vậy Ô Tinh Tinh cũng không thèm nhìn nàng ta, đi thẳng về phía trước.
Lúc này Ngọc Lăng mới nhìn rõ trong lòng nàng ôm một hồ ly nửa sống nửa chết.
Ngọc Lăng cười lạnh nói: "Đây không phải là tình nhân mới của ngươi chứ?" Tất nhiên là nàng ta đang nói bậy rồi. Nàng ta đều biết chuyện của Ô Tinh Tinh và Tùy Ly, chỉ là nàng ta muốn châm chọc chút mà thôi.
Ô Tinh Tinh không quay đầu lại.
Trái lại Bạch Nhẫn ở phía sau, nói: "Yêu quái này thật là ngu xuẩn, đực cái cũng không biết rõ?"
Ngọc Lăng nghe được thì không vui, đang muốn thi triển một kích, nàng ta không tin chỗ này thật sự ràng buộc Hồ tộc.
Lúc này lại nghe ở cửa hang truyền ra một giọng nói: "Nhanh nhìn, nhanh nhìn, xem thử có thể bị ta giẫm chết hay không?"
Tiếng nói vừa rơi xuống, một con sư tử cả người màu vàng óng ánh, thân hình khổng lồ nhảy xuống bên cạnh Ngọc Lăng, nhất thời Ngọc Lăng bị dọa sợ, loại sợ hãi theo bản năng này làm cho chân của nàng ta quỳ xuống.