Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 160

Chương 160 -
Chương 160 -

Lấy dáng người kém để làm nhục hồ ly, thật sự làm cho người ta tức giận.

Nhưng đang bình thường, giúp bọn họ đào một sơn động lớn làm gì? Đây là rảnh rỗi không có chuyện gì làm.

"Lại treo mấy ngọn đèn nữa đi." Ô Tinh Tinh nghe bọn họ nói vui vẻ như vậy, cũng không nhịn được chen vào.

"Treo đèn làm gì?" Bạch Nhẫn nghi ngờ lên tiếng.

Ô Tinh Tinh nghi ngờ quay đầu lại: "Các ngươi thấy rất rõ trong này sao?"

Các mãnh thú nơi này, con sau còn có thị lực ban đêm tốt hơn con trước.

Bọn họ nghe tiếng, không khỏi gật đầu một cái.

Vậy xem ra không có cách nào cho Hồ tộc sáng một chút rồi.

Đột nhiên giọng của Ô Tinh Tinh nhỏ hơn một chút, nàng nói: "Được rồi. Chỉ có ta là không nhìn thấy rõ.”

Các mãnh thú nhanh chóng đến gần nàng. Ta thấy rõ này, để cho ta đến cõng ngươi được không? Rõ ràng lần trước đều nguyện ý cho bọn họ cõng.

Nhưng Bạch Nhẫn đột nhiên nhịn lại chuyện muốn cõng nàng.

Các mãnh thú lặng lẽ truyền âm cho nhau.

Bạch Nhẫn nói: "Nàng không phải là được nhặt từ bên ngoài sao? Khi còn bé nàng nhất định sống rất khổ. Có lẽ còn chưa trổ mã hoàn toàn, đôi mắt mới không nhìn rõ vào ban đêm như vậy..."

Sư Vũ bừng tĩnh hiểu ra: "Nàng thật sự là một tiểu yêu quái đáng thương.

Cho tới bây giờ báo đen Hắc Linh đều rất ít nói, lúc này cũng chỉ nói hai chữ: "Đừng nói nữa."

Lang Kình tự cho rằng mình phát hiện được thân phận thật của Ô Tinh Tinh, nhất thời muốn nói lại thôi. Không biết nên nói cái gì, vì vậy dứt khoát ngậm miệng lại.

Bạch Nhẫn xúc động nói: "Ừ, không nên nói nữa, tốt nhất đựng chạm vào vết sẹo của nàng đi? Nàng sẽ đau lòng. Nếu có người nói với ta, sao ta lớn lên cả người đều trắng kỳ lạ như vậy, ta cũng sẽ trở mặt với người đó."

Sư Vũ rất đồng ý nói: "Vẫn là treo đèn lên đi."

Hắc Linh thầm nghĩ chuyện này ta biết!

Hắn ta không nói ít nữa, nghiêm túc nói: "Ta ở trong sách có nhìn thấy, trên núi Chung có một quái vật tên là Chúc Cửu m, đôi mắt của hắn còn sáng hơn cả mặt trời. Có thể bắt được một con thì tốt rồi."

Lang Kình lạnh lùng cắt đứt lời của hắn ta: "Ngươi có đàng hoàng đọc sách không đó? Đó không được gọi là quái vật, là thần của núi Chung."

Sư Vũ tiếc nuối nói: "Chúng ta là yêu, không đánh lại được thần."

Hắc Linh không nản chí, lại vận dụng kiến thức đủ dùng của mình, nghiêm túc nói: "Ta còn ở trong sách nhìn thấy, Nam hải có người cá, lấy bọn họ làm đèn treo lên, đốt lên một cái có thể dùng rất lâu."

Sư Vũ nghi ngờ: "Người cá là yêu sao?"

Hắc Linh không chắc chắn nói: "Là hải yêu... đi."

Sư tử ngẩng đầu rảo bước: "Vậy cũng đi bắt mấy con."

Bạch Nhẫn: "Nhưng Nam hải ở chỗ nào?"

Mọi người có chút yên lặng.

Từ khi bọn họ có trí nhớ, đều sống ở chỗ này, chưa bao giờ bước ra thế giới bên ngoài một bước.

Núi ở phía sau bọn họ rất lớn, lớn đến mức ăn mấy ngàn năm, gà rừng heo rừng trên núi cũng không ăn hết.

Nhưng trên núi nhất định không có Nam hải, càng không có núi Chung.

Sau khi các mãnh thú không ngừng trao đổi, thì kết thúc cuộc trò chuyện của mình.

Chờ bọn họ tỉnh hồn lại, Ô Tinh Tinh đã đi đến bên cạnh hồ ly cái hôm qua.

Hồ ly cái A Đào cùng với một con hồ ly gầy yếu khác ở cùng một nơi, đang ngủ nửa tỉnh nửa mơ, có lẽ nên nói là đang mơ màng bất tỉnh.

Đột nhiên nàng ấy thấy một cái bóng đến gần, từ từ tỉnh lại.

A Đào cuộn tròn đuôi của mình.

Ô Tinh Tinh ngồi xổm xuống nhìn cái đuôi của nàng ấy.

A Đào nhận ra nàng.

Thiếu nữ trước mặt lớn lên thật sự xinh đẹp, còn xinh đẹp chói mắt hơn tộc nhân có thiên phú bên trong Hồ tộc.

Ai Đào run rẩy nói: "Đại nhân là muốn... Trả nó lại cho ta sao?"

Nó trong lời này, tất nhiên là chỉ hồ ly con mà mình sinh ra.

Lúc này các mãnh thú cũng tụ lại.

Bởi vì không có sinh con giống như ngày hôm qua, hôm nay bọn họ có thể đến quá gần, uy áp đáng sợ nhất thời xuất hiện, ép cho A Đào không thể nổi.

Phải chết thật rồi sao? A Đào nghĩ.

Sư Vũ tò mò hỏi: "Ngươi đang nhìn gì vậy?"

Ô Tinh Tinh nói: "Nhìn đuôi của nàng ấy."

Sư Vũ lại hỏi: "Đuôi của nàng ta thế nào?"

Ô Tinh Tinh nói: "Đều bị rối dính vào nhau rồi. Lúc trước ta lưu lạc cũng là như vậy..."

Bạch Nhẫn vội nói: "Ta liếm mượt cho ngươi."

Nói xong, hắn lập tức đi tìm đuôi của Ô Tinh Tinh.

Ô Tinh Tinh: ?

Ô Tinh Tinh không vui nói: "Không được vén váy của ta lên."

Bạch Nhẫn ngượng ngùng thu tay lại, nhỏ giọng nói: "Ta không tìm thấy đuôi của ngươi."

Ô Tinh Tinh thầm nghĩ, bởi vì lúc ra ngoài, Tùy Ly sờ đuôi của nàng một cái, nhét đuôi của nàng vào rồi.

"Không được lộ đuôi ra ở bên ngoài." Tùy Ly đã nói với nàng như vậy.

Ô Tinh Tinh không biết tại sao, nhưng Tùy Ly tốt như vậy, một đường tìm tới chỗ này, tất nhiên cũng là vì tốt cho nàng.

Ô Tinh Tinh không để ý đến Bạch Nhẫn, nàng nhìn chằm chằm hồ ly cái A Đào, nhỏ giọng nói: "Ta không biết nuôi tiểu hồ ly, đã cho nó uống một ít sữa dê. Nhưng nó còn chưa mở mắt.""

A Đào nghe vậy thì ngẩn ra, nhất thời quên đi đau đớn bị uy áp đè nặng.

Thì ra không phải là muốn trả về?

Chỉ là thiếu nữ trước mặt này... Không biết nuôi, mới đến hỏi nàng ấy?

Không chờ A Đào mở miệng, Ô Tinh Tinh lập tức nói: "Nhưng nhìn bộ dạng này của ngươi, hình như cũng không nuôi nổi...?"

Sư Vũ không nhịn được nói: "Đám hồ ly bọn họ chính là yếu ớt như vậy."

A Đào cũng không tức giận vì lời của Sư Vũ.

Nàng ấy ho khan một tiếng, nói: "Đúng vậy, có lẽ ta sống không được bao lâu, cho nên cả gan muốn... muốn giao con cho đại nhân... Đại nhân cứ nuôi là được. Nếu chết, đó cũng là số mệnh của Hồ tộc."

Ô Tinh Tinh nghe nàng ấy nói như vậy, trong lòng thật sự có chút khổ sở.

Bình Luận (0)
Comment