Cha nàng ta đã chết, nàng ta cảm thấy mình không sống nổi ở Hồ tộc.
Hôm nay đến Yêu tộc, không ngờ lại sống kém hơn.
Sao Ngọc Lăng có thể chịu nổi chứ?
Đây không phải nói lúc trước chuyện nàng đi nhờ cậy, chính là một trò cười sao?
"Kiêu dũng?" Yêu quái sừng dài cười quái dị nói: "Trong Yêu tộc, tộc nào mà không kiêu dũng hơn Hồ tộc?"
Ngọc Lăng còn muốn tranh cãi với hắn ta, yêu quái sừng dài đã quay đầu bước đi: "Đi thôi còn có những chuyện khác cần làm.”
Những yêu quái còn lại đi sau yêu quái sừng dài đều lên tiếng đáp một tiếng, vội vàng xoay người rời đi.
Sắc mặt của Ngọc Lăng trầm xuống.
Trong đầu nàng ta nghĩ không phải chỉ là một tiểu lâu la phụ trách tiếp đón khách thôi sao? Nếu muốn xem thường ta, cũng phải là Yêu vương của các ngươi mới được.
Ngọc Lăng giơ tay lên làm một thuật phong tuyết.
Một cổ gió lạnh bỗng nhiên nổi lên, ngưng thành công kích thực chất, đánh về phía yêu quái sừng dài kia.
Yêu quái sừng dài quay đầu, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu tức giận, rồi sau đó vươn tay đánh về phía nàng ta.
Một kích của Ngọc Lăng bị cấm chế vô hình hòa tan chỉ còn lại sáu phần thực lực
Mà một kích của yêu quái sừng dài, lại lấy hết sức đánh về phía Ngọc Lăng.
Thân hình Ngọc Lăng lui về phía sau, miệng phun máu tươi, cảm thấy bụng mình giống như bị một vũ khí sắc bén đâm trúng.
Những hồ yêu khác ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy nàng ta.
Chờ Ngọc Lăng chậm chạp phản ứng lại, yêu quái sừng dài đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Ngọc Lăng tức giận nghiến răng thật chặt: "Ta muốn giết hắn, ta muốn giết hắn..."
Những hồ ly khác còn có chút lý trí, dù sao lúc trước ai cũng không có cha là Đại trưởng lão được người ta tâng bốc nịnh nọt.
"Ngọc Lăng, đừng xúc động, ta thấy chỗ này có chút không đúng." Những hồ yêu khác khuyên nhủ.
"Chỗ nào không đúng?" Ngọc Lăng thở hổn hển, lạnh giọng hỏi ngược lại.
"Nơi này đối với Hồ tộc... Sợ là không được thân thiện. Mới vừa rồi một kích đánh ra của ngươi, đều bị một cổ lực lượng vô hình tiêu trừ hơn phân nửa, ngươi không phát hiện ra sao?"
Ngọc Lăng nghe xong thì yên lặng.
Tính cách nàng ta kiêu ngạo, chịu khổ không được, nhưng không có nghĩa là nàng ta là người ngu. Mới vừa rồi nàng ta cũng đã phát hiện, chỉ là cảm thấy không tưởng tượng nổi, không dám tin tưởng.
"Ta thấy không bằng đi vào trong động nhìn thử một chút..." Một hồ yêu khác nói.
"Nếu bọn họ đặt bẫy chúng ta, muốn hại chết chúng ta thì làm sao?" Ngọc Lăng hỏi.
Lúc trước nàng ta nhìn thấy hang động đen thui ở trước mặt này, chỉ cảm thấy không cho nàng ta mặt mũi, là đang vũ nhục nàng ta. Nhưng trước mắt nhìn lại, Ngọc Lăng cảm thấy hang động này lộ ra vẻ quỷ dị đáng sợ.
"Chắc là sẽ không, nếu muốn hại chết chúng ta, sớm đã ở trên đường giết chết chúng ta rồi." Hồ yêu khác hơi dừng lại, sau đó lo lắng tiếp tục nói: "Nếu không được, chúng ta nghĩ cách trở về núi Hồ Minh đi."
Sắc mặt Ngọc Lăng thay đổi, hoảng hốt cắt đứt lời của nàng ta: "Không được! Nếu trở về..." Nàng ta cắn răng nghiến lợi nói: "Tộc trưởng sẽ nhìn ta như thế nào? Sẽ xử trí ta như thế nào?"
Ở bên này đám Ngọc Lăng đang do dự không quyết.
Mà ở trong động.
Vừa mới nãy, Ô Tinh Tinh đi đến trước một bước, đi vào trong động.
Nàng không biết nuôi hồ ly con, có chút rầu rĩ.
Rõ ràng con linh hồ bốn đuôi kia nuôi rất tốt mà.
Cha nó còn ném nó vào trong ao ngầm một trận, sau khi nhặt lên thổi khô, vẫn là một con tiểu hồ ly xinh đẹp!
Bỗng nhiên giọng nói của Bạch Nhẫn vang lên bên tai: "Váy dơ rồi."
Tùy Ly cúi đầu liếc nhìn, nói: "Không sao, chờ về..." Tùy Ly giúp nàng làm sạch là được.
Nhưng lời đến bên miệng, lại bị Ô Tinh Tinh nuốt vào.
Chờ trở về...
Chờ trở về, tiểu yêu quái còn muốn tự mình đứng ở trước nước suối giặt vạt váy sao?
Bạch Nhẫn còn nhớ lúc trước, Ô Tinh Tinh ngồi xổm ở nơi đó, vốc từng ngụm nước để rửa mặt. Lại thay đổi hình ảnh như vậy thành bộ dạng nàng giặt quần áo. Ngón tay trắng nõn vô cùng nhỏ nhắn, nước suối lại vô cùng lạnh, có lẽ ngón tay của nàng sẽ bị lạnh đến đỏ bừng.
Một khi tay bị lạnh cóng, nàng khẳng định càng không thích chơi cầu.
Ngay cả cầu cũng không chơi, ăn cũng không được nhiều.
Mới đi có một đoạn đường ngắn ngủi, trong đầu Bạch Nhẫn đã suy nghĩ nhiều chuyện như vậy.
Bạch Nhẫn cúi đầu nói: "Gọi người đến dọn dẹp đất bùn ở chỗ này, sau đó trải thảm lên đi."
Ô Tinh Tinh?
Thân thể Sư Vũ cao lớn bảo vệ ở phía sau lưng Ô Tinh Tinh.
Vì sao hắn ta lại biến thành nguyên hình? Là bởi vì hắn ta chuẩn bị bất cứ lúc nào để khi Ô Tinh Tinh đi không nổi, sẽ nhoài người đến cõng nàng đi.
Lúc hắn ta còn nhỏ, cha của hắn ta chính là như vậy. Chờ hắn ta mệt mỏi, còn muốn cha cõng mình. Hắn ta cũng không cần tiểu yêu quái mở miệng muốn, sờ lông của hắn ta một cái, khen hắn ta uy vũ hơn Bạch Nhẫn là được rồi.
Chỉ là Sư Vũ chờ rồi chờ, cũng không đợi được Ô Tinh Tinh nói muốn hắn ta cõng.
Hắn ta không thể làm khác hơn đi đến chỗ Bạch Nhẫn, nói: “Cái động này cũng nên đào lớn hơn một chút.”
Ô Tinh Tinh không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Tại sao phải đào lớn hơn một chút?
Sư Vũ thấy nàng quay đầu lại nhìn mình, vội vàng ngẩng đầu lên, cao giọng phê phán: "Ngươi nhìn cái động này đi, hẹp như vậy, cũng chỉ có những hồ ly gầy yếu mới có thể ở được. Thân thể của ta to lớn như vậy, thật sự đi vào rất khó khăn..."
Lang Kình: "..." Ngu xuẩn, còn không biết tiểu yêu quái chính là tiểu hồ ly đi?
"Ừ, là nên đào lớn hơn một chút." Thân thể Bạch Nhẫn cũng lớn, mặc dù không có hóa hình, nhưng y cũng cảm thấy như thế.
Những hồ ly sợ hãi rúc trong góc sơn động, ngây ngốc nghe bọn họ nói chuyện muôn sửa lại nhà của hồ ly như thế nào.