Tùy Ly cảm thấy lồng ngực của mình hơi nóng một chút, hắn mím môi, nếu là lúc trước, hắn sẽ không để ý mấy lời "mê sảng" này của nàng.
Chỉ là hôm nay hắn lại mở miệng nói: "Không sao."
Ô Tinh Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này mới lấy được một chút trấn an từ cảm giác không có chỗ nào về như lục bình không rễ.
Nàng ôm hồ ly con ra ngoài.
Hình như các mãnh thú biết hôm nay tâm trạng của nàng không tốt, trái lại đã sớm canh giữ ở cửa sân, mà không có vào bên trong sân.
Ô Tinh Tinh đi về phía trước, hỏi: "Có sữa không?"
Các mãnh thú choáng váng.
Sữa?
Ô Tinh Tinh nâng hồ ly con cho bọn họ xem: "Nó muốn uống, không uống sẽ chết."
Sư Vũ há miệng nói: "Nó còn sống? Ta còn tưởng ngươi đã ăn..." Nó rồi. Ba chữ phía sau, hắn ta không nói hết, đã bị Lang Kình đạp một cái.
Lang Kình trầm giọng hỏi: "Nó muốn uống sữa gì?"
"Dê?"
Bạch Nhẫn gật đầu một cái, trái lại không hỏi nhiều, nghiêng đầu đi tìm dê.
Sư Vũ đi sóng vai với Lang Kình, nhỏ giọng nói: "Nhất định là nàng cảm thấy quả cầu không chơi vui, cho nên mới muốn nuôi hồ ly chơi."
Trong mắt Lang Kình lóe lên ánh sáng, cũng không nói gì, hôm nay chỉ có hắn ta biết, Ô Tinh Tinh cũng là một thành viên trong Hồ tộc.
Sư Vũ vẫn thao thao bất tuyệt.
Hắn ta nói: "Nàng thật tinh nghịch. Khi còn bé ta muốn nuôi trâu yêu chơi, đã bị cha của ta đánh một trận. Chỉ là nàng đáng yêu như vậy, nuôi cái gì cũng được."
Nghe giọng điệu này trái lại giống như lúc còn bé chưa thực hiện ước mơ này, cho nên gửi gắm lên người Ô Tinh Tinh.
Lang Kình hơi run rẩy khóe miệng.
Nói nhảm. Trâu yêu mà ngươi muốn nuôi là con trâu vương bốn sừng, tất nhiên là bị đánh rồi.
Hồ tộc sống bên trong sơn động.
Hồ ly cái ngủ một giấc, mở mắt ra, mới hốt hoảng phát hiện mình vẫn còn chưa chết.
Nàng ấy tên là A Đào.
Cái tên này cảm thấy rất là tùy tiện.
Bởi vì từ khi Hồ tộc sống trong hang động chật hẹp, đời sau không bằng đời trước, dần mất đi khát khao đối với tương lai. tất nhiên, mỗi khi tiểu hồ ly ra đời, đều càng được đặt tên qua loa lấy lệ.
"Con con đã chết rồi sao?" Có những hồ ly khác đi tới bên cạnh nàng ấy, nhỏ giọng hỏi.
A Đào lắc đầu một cái nói: "Ta không biết... Ta đưa nó... Cho cô nương hôm qua. Trên người của nàng, có mùi của Hồ tộc."
Hồ ly ở bên cạnh cũng không lộ ra vẻ vui mừng, chỉ chết lặng gật đầu một cái.
Phàm là thú vật, năng lực sinh sôi sẽ cực kỳ mạnh.
Nhưng con cháu của Yêu tộc thưa thớt, huống chi là Hồ tộc bọn họ?
Bọn họ khuất phục ở chỗ này, chật hẹp ẩm ướt, nhận được linh khí mỏng manh không được bao nhiêu của Yêu tộc, Theo năm tháng liên tục thay đổi, hồ ly cái trong tộc ngày càng suy yếu, có lúc con con chưa được sinh ra đã chết ở trong bụng, hoặc là sinh ra một cái thai chết.
Coi như may mắn sống sót, nhưng khi đến trăm tuổi cũng không có cách nào hóa hình được.
Hồ tộc ở chỗ này dưới sự tuần hoàn ác tính, ngày càng suy bại.
A Đào dựa vào vách động ẩm ướt vô cùng dơ bẩn, nàng ấy cảm giác được trong miệng mình còn nếm được một chút vị ngọt.
Đã rất lâu nàng ấy chưa từng cảm nhận được nhiều linh khí như vậy.
Nhưng cũng chỉ có lần này mà thôi.
A Đào khàn khàn nói: "Có lẽ có một ngày, trong tộc của chúng ta, ngay cả một người cũng không sống được đến trăm tuổi, hoặc cũng có thể trở thành một hồ ly bình thường trong núi, chết sớm."
Ở bên cạnh có một con hồ ly có chân không được lành lặn, nhỏ giọng nói: "Nơi nào chờ được đến ngày đó, ai biết được có thể sống qua mùa đông này hay không?"
Cùng lúc đó.
Ảo cảnh Yêu tộc lại mở cửa ra bên ngoài.
Yêu quái sừng dài, lại nghênh đón một số vị "Khách".
Những yêu quái này là bị chia ra đi Đại hội Luận kiếm lẻn vào trong đám tu sĩ. Hôm nay Đại hội Luận kiếm đã kết thúc, tất nhiên bọn họ nên trở về.
Trong đó có Ngọc Lăng.
Nàng ta cũng với khoảng 10 hồ ly phản bội núi Hồ Minh, chậm rãi bước vào trong Yêu tộc.
Lúc trước bọn họ chỉ thấy người Yêu tộc, nhưng còn chưa chân chính bước vào biên giới của Yêu tộc.
Bọn họ chỉ biết hôm nay Yêu tộc thế lớn, vô số yêu quái tề tụ ở chỗ này, tương lai có thể lật đổ tu sĩ loài người, chiếm cứ linh khí, yêu cũng có thể biến thành tiên.
Cha nàng ta đã chết, tộc trưởng của Hồ tộc lại thiên vị Ô Tinh Tinh.
Hôm nàng ta vào trong Yêu tộc, sắp làm ra sự nghiệp lớn!
Ngọc Lăng thầm kích động ở trong lòng.
Lúc này yêu quái sừng dài liếc nhìn đến bên này, hỏi: "Các ngươi là chủng tộc gì?"
Ngọc Lăng nói: "Hồ tộc."
Yêu quái sừng dài nghe vậy thì dừng lại một chút, rồi nói: "Ta đưa các ngươi đến chỗ ở."
Ngọc Lăng ngẩng đầu nhìn đại điện trên đỉnh núi.
Đại điện kia nguy nga khí phái.
Hồ tộc sẽ ở nơi nào? Chắc là gần giống với đại điện kia đi.
Lại qua hơn nửa nén nhang.
Ngọc Lăng đứng ở trước cửa hang đen thui, sắc mặt thay đổi lớn: "Chúng ta sẽ ở chỗ này sao?!"
Yêu quái sừng dài ngước nhìn nàng ta một cái, không hề thay đổi cảm xúc khi thấy sắc mặt thay đổi của nàng ta.
Hắn ta nói: "Xưa nay Hồ tộc đều ở chỗ này.”
Trong tưởng tượng của Ngọc Lăng, bây giờ mình dựa vào một đại tộc như Yêu tộc, ra sức vì Yêu tộc, cố gắng trong Đại hội Luận kiếm, sau khi trở về được ban thưởng nể trọng,... thật sự khác hoàn toàn với lúc này.
Ngọc Lăng quay đầu lại hỏi: "Vậy các ngươi ở chỗ nào?"
Yêu quái sừng dài rất cao, cúi đầu nhìn chằm chằm nàng ta, ánh sáng chiếu xuống lưng của hắn ta, làm cho mặt của hắn ta giống như bị che trong bóng mờ, nhìn vừa lạnh lùng đáng sợ, không thể thương lượng được.
Hắn ta nói: "Đây không phải là chuyện các ngươi nên biết."
"Chúng ta là đi nương nhờ Yêu tộc, chúng ta là người của Hồ tộc. Ngày xưa ta ở Hồ tộc chính là con gái của Đại trưởng lão. Những tộc nhân Hồ tộc mà ta mang đến, cũng đều là người kiêu dũng..." Ngọc Lăng không phục nói.