Vẻ mặt của Tùy Ly hơi dịu lại một chút, hỏi nàng: "Vật này từ đâu đến vậy?"
Ô Tinh Tinh thầm nghĩ sao có thể gọi là "vật này" chứ?
Rõ ràng là con con mà.
Ô Tinh Tinh đi tới mép giường ngồi xuống, rồi sau đó cẩn thận đặt hồ ly con lên trên giường.
Một chút máu kia rất nhanh đã bị dính trên giường.
Tùy Ly hơi giật mi mắt, bệnh sạch sẽ tái phát, chỉ là cuối cùng cũng không mở miệng nói gì.
Hắn đi tới sau lưng Ô Tinh Tinh, nói: "Trên đất lạnh."
Ô Tinh Tinh nghe thế, lại nói: "Trên giường cũng lạnh." Nàng vội vàng ôm hồ ly con lên: "Nó sẽ chết rét mất."
Nàng nhỏ giọng kể lại: "Đám Bạch Nhẫn nói dẫn ta đi xem hồ linh con sinh ra như thế nào, cho nên ta liền đi. Hồ tộc ở chỗ này sống trong một cái động đen thui, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Lúc ta đến, hình như hồ ly cái sắp chết rồi. Ta đút linh tuyền cho nàng ấy, nàng ấy mới có thể sinh ra nó..."
Trên mặt Ô Tinh Tinh lộ ra vẻ mờ mịt: "Bạch Nhẫn nói Hồ tộc là tội nhân."
Tùy Ly nhíu mày.
Có thể thấy ở chỗ này, trừ đám người Bạch Nhẫn ra, những Yêu tộc còn lại đều không thân thiện với Hô tộc. Có lẽ đám người Bạch Nhẫn cũng không biết Ô Tinh Tinh là Hồ tộc, nên mới chăm sóc nàng nhiều như vậy.
Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói: "Ngày mai ta còn muốn đi vào trong động nhìn thử một chút..."
Tùy Ly không có nói được hay không được, hắn chỉ hỏi: "Hôm nay Yêu vương gặp nàng, nói gì?"
"Ông ta chỉ nói một chuyện... Nói Thất Sát kiếm là kiếm sư Ngột Viên của thời Thượng cổ dùng xương của mình đúc thành. Thất Sát kiếm không chỉ là kiếm, nó còn là một cây tiên cốt." Ô Tinh Tinh dừng lại, hỏi: "Tiên cốt có lợi ích gì sao?"
"Người phàm thay tiên cốt vào trong cơ thể mình, sẽ biến thành bán thần, Cửu thiên huyền lôi cũng không làm được gì. Lúc tăng tu vi tất nhiên làm ít công to. Nếu phi thăng lên tiên giới, có lẽ so với những tu sĩ phi tăng khác, sẽ đi xa hơn cao hơn." Tùy Ly lạnh nhạt nói.
Ô Tinh Tinh nhìn chăm chú vào hắn: "Vậy ngươi muốn không?"
"Ta không muốn."
Ô Tinh Tinh mím môi cười một cái: "Ồ."
“Chuyện tu hành, không nên mượn của người khác, không nên tham chuyện đi đường tắt. Nếu không, cho dù vi tăng lên, cũng sẽ có một ngày chết dưới tâm ma của mình." Tùy Ly dừng lại một chút, làm một thuật thanh tẩy lên vạt váy của nàng.
“Thất Sát kiếm là của nàng, không ai có thể lấy được." Hắn cũng sẽ không cho phép người ngoài đến lấy.
Chỉ là..
Cứ như vậy, Thất Sát kiếm trên người Ô Tinh Tinh sẽ càng làm cho nhiều người thèm muốn. Chỉ sợ không chỉ Tà tu muốn, Yêu tộc muốn, ngay cả Ma giới cũng muốn.
Sợ rằng tiểu yêu quái sắp trở thành nmiếng mồi ngon của nhiều người.
Tùy Ly biết trong lòng nàng vẫn xem mình là một hồ ly, cho nên hắn vẫn lên tiếng: "Hồ tộc chưa chắc đã là tội nhân. Yêu tộc hỗn lộn, Yêu vương thay đổi. Chỉ là kết quả do đấu tranh quyền lợi mà thôi.”
Hôm đó đối thoại giữa yêu quái sừng dài và Miêu Phong Vu còn vang vọng bên tai của Ô Tinh Tinh.
Trong đầu Ô Tinh Tinh mơ hồ hiểu ra gì đó.
Là bởi vì lúc trước đại yêu Dung Di chết, rồi sau đó Yêu tộc vô chủ nhiều năm, cũng không thấy người thừa kế của Dung Di tới chủ trì đại cuộc. Vì vậy sau khi một trận tranh đấu xảy ra, hôm nay vị Yêu vương này đăng vị. Có lẽ ông ta không muốn nhìn thấy người kế nhiệm của Hồ tộc, cho nên mới để Hồ tộc sống trong sơn động như vậy.
Ô Tinh Tinh không vui nói: "Lúc trước ta còn cảm thấy Yêu vương vô cùng uy vũ, lúc này đã không còn chút nào."
Tùy Ly nghe vậy thì hơi suy nghĩ một chút.
Yêu vương uy vũ?
Đột nhiên Ô Tinh Tinh nói: "Chúng ta đi ngủ thôi."
Tùy Ly: "... Ngủ?"
Ô Tinh Tinh gật đầu: "Ừ, chúng ta ôm nó vào lòng, nó sẽ không chết rét nữa."
Tùy Ly: "..."
Thì ra là vì lo lắng cho hồ ly con.
Ô Tinh Tinh nói là làm.
Nàng ôm hồ ly con lên giường.
Tùy Ly đứng ở đó một lát, lúc này mới trèo lên giường theo.
"Sao ngươi lại cách ta xa như vậy? Gần hơn một chút." Nàng nói.
Tùy Ly không thể làm khác hơn xích lại gần nàng một chút.
Ô Tinh Tinh nói: "Ôm ta đi."
Đầu ngón tay Tùy Ly cứng đỡ, giơ tay lên vòng lên eo nàng.
Ô Tinh Tinh mím môi cười khẽ một tiếng, nói: "Lúc trước con hồ ly kia quá lớn, hôm nay con này giống như con của chúng ta vậy."
Tùy Ly hơi nuốt nước miếng một chút, nhỏ giọng nói: "Ừ."
Ô Tinh Tinh lại xích lại gần thêm một chút, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Tùy Ly thì cả người cứng ngắc, khó mà ngủ được.
Quả thật hồ ly con xấu xí yểu mệnh này quá yếu ớt.
Không cẩn thận đè chết là chuyện nhỏ, nhưng chỉ sợ tiểu yêu quái sẽ không không thở được.
Tùy Ly chỉ có thể cứng đờ cơ thể thức đến ngày hôm sau.
Ngày hôm sau, Ô Tinh Tinh hoảng hốt cuống quýt ngồi dậy, lúc này mới nhớ đến: "Ta không có sữa đút cho nó uống, phải làm thế nào đây?"
Không đợi Tùy Ly nghĩ cách, Ô Tinh Tinh đã tự nghĩ xong.
Nàng nhảy xuống giường lẩm bẩm: "Có lẽ sữa dê cũng được."
"À, còn có hôm qua cũng chưa mang thức ăn về cho ngươi, ngươi phải chờ ta nhé..."
Tùy Ly đáp một tiếng.
Ô Tinh Tinh vội vàng ôm hồ ly con đi ra ngoài, đột nhiên nàng nghĩ đến cái gì đó, vì vậy dừng bước lại, quay đầu nhìn Tùy Ly.
Ánh sáng chiếu đến sau lưng nàng, trên mặt nàng cũng không có bi thương dư thừa, chỉ là cũng không thấy sự vui vẻ. nàng nhỏ giọng nói: "Ta hình như đúng là không phải hồ ly."
Tùy Ly hơi giật ngón tay.
Bỗng dưng hắn muốn ôm tiểu yêu quái vào lòng, ôm nàng giống như nàng cẩn thận ôm hồ ly con kia vậy.
Chắc chắn trong lòng nàng rất đau khổ. Tùy Ly nghĩ như vậy.
Rồi sau đó hắn nghe Ô Tinh Tinh rầu rỉ thở dài: "Xong rồi, ta ngay cả mình là cái gì cũng không biết. Nếu tương lai sinh ra một tiểu quái vật cho ngươi thì phải làm sao đây?"