Sau khi vào động, ánh mắt dần dần thích ứng với ánh sáng, cuối cùng Ô Tinh Tinh cũng nhìn thấy được dáng vẻ bên trong động.
Mặt đất ẩm ướt, đất bùn dơ bẩn.
Một cổ mùi tanh hồ ly chui vào mũi.
Sư Vũ cõng nàng, trái lại có thể để nàng không có dính vào mặt đất dơ bẩn kia.
Lại đi vào bên trong, Ô Tinh Tinh mới thấy được mấy hồ yêu hóa thành hình người, bọn họ không hề giống với hồ yêu gọn gàng diêm dúa lòe loẹt ở núi Hồ Minh.
Hoàn toàn ngược lại, ánh mắt của bọn họ ảm đạm, tràn đầy sợ hãi, thấy đám người Sư Vũ vào hang, lúc này có hồ yêu nghiêng mặt đi, có hồ yêu ôm cái gì đó trong ngực, có né tránh qua một bên nhưng đều nhỏ giọng hô một tiếng: "Đại nhân..."
Ô Tinh Tinh lại cẩn thận quan sát, bọn họ đang ôm tiểu hồ ly còn chưa hóa hình.
Như vậy đi vào động càng sâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một vách động treo một ngọn đèn đồng.
Mà dưới đèn động, có một ổ rơm rạ, xung quanh ổ là dùng nhánh cây làm thành lan can, bên trong có một hồ ly mẹ màu đỏ đang cuộn tròn thoi thót.
Ô Tinh Tinh rất khiếp sợ.
Nàng nghiêng đầu hỏi: "Tại sao Hồ tộc lại ở nơi như vậy?"
Tại sao?
Các mãnh thú khó hiểu.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.
"Hồ tộc luôn sinh sống ở chỗ này." Sư Vũ nói.
Bạch Nhẫn dùng kiến thức có hạn của mình, bổ sung thêm: "Là bởi vì bọn họ là tội nhân của Yêu tộc."
Lúc này Lang Kình mới nhớ đến, hình như tiểu yêu quái nói mình là hồ ly... Nếu không cũng sẽ không nói hồ ly lai sói.
Ô Tinh Tinh nhảy xuống lưng Sư Vũ, cũng không quan tâm chuyện xách váy lên để không bị bẩn.
Nàng đi đến gần lan can, nhỏ giọng nói: "Ta ở chỗ này xem là được, các ngươi đi ra ngoài đi. nàng là hồ ly cái, các ngươi không thể nhìn được."
Các mãnh thú ngượng ngùng lui về phía sau mấy bước, lúc này mới một bước quay đầu ba lần đi ra bên ngoài.
Hồ ly cái kia nghe được động tĩnh, mới miễn cưỡng mở mắt ra.
Nàng ấy nhỏ giọng nói: "Đại nhân..." Thật ra nàng ấy không biết người đến là ai, chỉ là cảm nhận được uy áp cường đại từ trên người mãnh thú.
Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói: "Ngươi sắp sinh sao?"
Hồ ly cái không lên tiếng đáp lại.
Hình như nàng ấy có chút hốt hoảng.
Ô Tinh Tinh tiến lại gần hơn, nàng có thể ngửi được mùi máu tanh truyền đến từ người của hồ ly cái này, còn có mùi dơ bẩn nữa.
Nàng lẩm bẩm: "Ngươi đang chảy máu."
Lông của hồ ly cái là màu đỏ, cho nên mới vừa rồi không có nhìn ra được.
"Đúng vậy, bởi vì ta sắp chết rồi." Hồ ly cái khàn giọng nói.
Ô Tinh Tinh vội vàng lấy tịnh bình Bạch ngọc ra, lại hứng nước rơi xuống từ trên vách động, chờ nước biến thành linh tuyền, lại đổ ra, cho hồ ly cái uống một chút, lại xoa đuôi của nàng ấy.
Hồ ly cái chỉ cảm thấy tinh thần của mình tĩnh táo hơn rất nhiều.
Trong cổ họng của nàng ấy phát ra âm thanh dữ tợn, cái đuôi nhấc lên cao. Rồi sau đó một thứ gì tròn tròn đi ra.
Ô Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào nó.
Không phải trứng.
Mà là một con hồ ly đỏ hỏn, bên ngoài có một tầng lông đỏ mỏng, ướt nhẹp, hai mắt nhắm nghiền, không có nhúc nhích.
Ô Tinh Tinh ngây ngốc nhìn chằm chằm.
A, thì ra nàng thật sự không phải là hồ ly... (Ô Tinh Tinh sinh ra là trứng).
Hồ ly cái kia mở to mắt ra một chút.
Lúc này nàng ấy mới nhìn rõ được bộ dạng của Ô Tinh Tinh, hơi thở đã trở nên mỏng manh, nói: "Ta chưa từng gặp ngài... Nhưng cảm ơn ngài, cảm ơn đại nhân. Mời đại nhân sờ nó một cái, xem còn sống không?"
Ô Tinh Tinh cẩn thận vươn ngón tay đụng một cái.
Một đoàn nho nhỏ như vậy.
Chỉ lớn bằng bàn tay của nàng.
Ấm áp.
Nàng nói: "Còn sống."
Hồ ly cái cười nói: "Đại nhân là ân nhân của nó, xin đại nhân ôm nó đi đi, đi chỗ nào cũng được, đừng trở về chỗ này."
Trong lòng Ô Tinh Tinh thật sự rất hoảng hốt.
Chờ nàng phục hồi lại tinh thần, mình đã ôm tiểu hồ ly đi ra khỏi động rồi.
Các mãnh thú nhìn tiểu hồ ly trong lòng nàng, cũng không có nói gì.
Nàng còn nhỏ, chơi một con tiểu hồ ly, cũng không phải chuyện lớn gì.
Bọn họ cõng nàng về lại chỗ ở.
Thấy tinh thần Ô Tinh Tinh ngày càng uể oải, giống như bị bệnh, bọn họ cũng không dám gọi nàng đi chơi. Nhìn nàng vào trong nhà, Bạch Nhẫn lẩm bẩm nói: "Phải tìm thầy tế đến xem một chút mới được..."
Mà Lang Kình thì muốn nói lại thôi.
Mà lúc này khi Ô Tinh Tinh vào nhà, thấy được Tùy Ly, nàng mới ai nha một tiếng, rồi nhớ ra: "Ta quên mang thức ăn về rồi."
Tùy Ly nói: "Không sao."
Hắn khom người cầm lấy một góc vạt váy của nàng, đôi mắt trở nên lạnh lùng, nói: "Sao lại dính máu? Nàng bị thương?"
Ô Tinh Tinh mờ mịt lắc đầu, lúc này mới để cho hắn nhìn tiểu hồ ly trong lòng.
Trên người hồ ly con vẫn còn dính máu, nhìn một cái là biết mới sinh.
Tùy Ly liếc nhìn một cái, mất bình tĩnh tại chỗ. Tiểu yêu quái sinh con cho hắn?
Hồ tộc hôn một cái, là có thể sinh ra hồ ly con sao? Không, nếu có thể sinh cũng là mèo con mới đúng!
Trong đầu của Tùy Ly giống như có tiếng sét vang lên ầm ầm, làm cho hắn đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Nhưng chỉ một thoáng hắn đã khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh hờ hững.
Vật nhỏ này có làn da đỏ hỏn, nhăn nheo, trên người còn có máu của hồ ly để lại, lông lưa thưa dán chặt vào da, giống như một tiểu quái vật vậy.
Sợ rằng hoàn toàn không giống với Ô Tinh Tinh khi còn bé.
Nghĩ đến đây, Tùy Ly không nhịn được nghĩ, Ô Tinh Tinh luôn miệng nói, muốn sinh cho hắn một tiểu hồ ly...
Tùy Ly vội vàng vứt suy nghĩ này đi, không nghĩ đến nó nữa.
Ô Tinh Tinh cầm lấy vạt váy của mình, nói: "Mới vừa rồi không chú ý bị dính vào. Cũng không phải là máu của ta."