Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 166

Chương 166 -
Chương 166 -

Nếu thử một lần như vậy, thật sự dẫn tộc trưởng Hồ tộc đến... Vậy cũng có thể nghiệm chứng thân phận đi?

Đây cũng là cách nghiệm chứng duy nhất mà đầu nhỏ của Ô Tinh Tinh có thể nghĩ được.

Tùy Ly kiềm nén tâm trạng, bình tĩnh nói: "Chọn ngày đi."

Hắn sợ thức hãi bạo động, linh thức mất khống chế, lại dẫn thiên lôi đến. Đến lúc đó bọn họ ở chỗ này sẽ không thể che giấu nữa, tất nhiên phải cứng đối cứng với Yêu tộc.

Ô Tinh Tinh vui vẻ cười lên, xoay người dùng ngón tay tính ngày.

Ừ?

Lúc nào mới tốt đây?

Nếu như dẫn người đến xong thì nàng rời đi... Vậy trước tiên phải đi xem yêu quái lớn nhỏ của Yêu tộc rồi nói xong.

Ở bên này Ô Tinh Tinh đang tính ngày.

Mà bên kia người của Yêu vương đã chạy đến bên ngoài cửa hang của Hồ tộc.

Bọn họ mang theo sắc mặt khó coi đi tuần tra một vòng, cuối cùng mới liếc nhìn đám hồ ly mới đến.

"Mang đi."

Ngọc Lăng còn chưa tỉnh đã bị mang đi.

Một nén nhang sau, đám người Bạch Nhẫn cũng bị truyền vào bên trong đại điện.

Thân hình Yêu vương to lớn, ngồi trên ngai vàng giống như một tòa tháp nhỏ, vô cùng có cảm giác áp bách.

Ông ta cúi đầu nói: "Lúc ấy các ngươi cũng ở đó?"

Bạch Nhẫn lên tiếng đáp lại: "Vâng."

Các mãnh thú cũng không được xem là quá thông minh, có lẽ là vì sống lâu trong núi rừng, chưa từng đi ra ngoài nhìn cảnh đời, vì vậy rốt cuộc cũng không suy nghĩ sâu xa được gì.

Chỉ có Yêu vương, yêu quái sừng dài là sống lâu, suy nghĩ mới tám quẹo, chín cong như thế.

Chỉ là cũng không được thông minh.

Bảo vệ con con là bản năng của thú vật.

Mà con con đám Bạch Nhẫn muốn bảo vệ chính là tiểu yêu quái bộ dạng yếu ớt, kén ăn, ăn ít, giống như một trận gió là có thể thổi bay.

Bạch Nhẫn thấp giọng nói: "Tiểu yêu quái..." Y ngừng lại một chút, ý thức được nói như vậy sẽ không rõ ràng, vì vậy vội vàng sửa lời: "Ô cô nương nuôi một con sủng vật."

Trong tu chân giới thường có linh sủng tiên sủng, nuôi sủng vật cũng không có gì lạ cả.

Vì vậy Yêu vương cũng chỉ hơi nhíu mày một chút, nghe y nói tiếp: "Nàng nuôi một con tiểu hồ ly. Chỉ là nàng không biết nuôi lớn như thế nào, cho nên đi đến động tìm hồ ly cái. Ai biết hồ ly cái kia sắp chết. Ô cô nương lập tức mang nàng ta đi ra động, nói là tắm rửa, phơi nắng một chút. Tự nhiên ở đâu có một đạo ánh sáng trắng xuất hiệp, đánh xuống giống như vạn quân tấn công... Con trai đứng ở một bên không chút nghĩ ngợi quay đầu đánh tan đạo ánh sáng trắng kia..."

Yêu vương: "..."

Ông ta quen thuộc tình tình của Bạch Nhẫn.

Bởi vì là mãnh thú, lại là con của Yêu vương, lại bởi vì huyết mạch xuất chúng, có tu vi cũng số một số hai trong tộc. Vì vậy lúc ra tay chưa bao giờ giữ lực lượng lại, không hài lòng thì sẽ đánh tan.

Yêu vương cũng có thể tưởng tượng ra được: "... Vì vậy con liền một cước đạp nát cấm chế?"

Bạch Nhẫn: "Vâng."

Yêu vương: "..."

Yêu vương nhéo sống mũi một cái, nói: "Bỏ đi."

Bạch Nhẫn nghe được hai chữ này, xoay người muốn đi.

"Chờ một chút." Đột nhiên Yêu vương lại nói: "Một con hồ ly, sao lại đi nuôi một con hồ ly làm sủng vậy?"

Bạch Nhẫn sững sốt một chút, không chút nghĩ ngợi phủ nhận: "Ô cô nương không phải hồ ly."

Yêu vương yên lặng một chút, sau đó thấp giọng nói: "Quả thật nàng lớn lên không giống hồ ly."

Bạch Nhẫn xoay người đi hai bước, đột nhiên nhớ đến một chuyện.

Lúc này y dừng bước chân lại, xoay người nói: "Trước đây nghe phụ vương cùng thầy tế trong tộc nói, chúng ta phải rời khỏi chỗ này, đi giới tu chân. Cũng không biết là khi nào?"

"Sắp rồi."

Trên mặt Bạch Nhẫn lộ ra vẻ thất vọng.

"Đã xem như là rất nhanh rồi." Yêu vương dừng lại một chút, nói: "Bên trong Thất Sát kiếm có tiên cốt, chờ phụ vương đưa tiên cốt cho con. Con lập tức có thể dẫn đầu đại quân Yêu tộc, đánh bại nhân giới."

Nói đến chỗ này, ông ta lại nhìn đám người Lang Kình, nói: "Các ngươi cũng có. Các ngươi đều là đại công thần trong tộc ta. Tất nhiên sẽ có phần. Thế nhân chỉ biết Thất Sát kiếm, cũng không biết Ngột Viên rút tiên cốt của mình không chỉ đúc có một thanh kiếm. Đến lúc đó, các ngươi rời núi đi tìm tung tích của những thanh kiếm khác. Chờ thu gom đủ, chính là lúc Yêu tộc ta phi thăng thành tiên, sóng vai với thần."

Đám người Bạch Nhẫn khom lưng đáp lại, lúc này Yêu vương mới để cho bọn họ chậm rãi lui xuống.

Yêu vương nhìn bóng lưng đi xa của bọn họ.

Người đứng ở bên cạnh ông ta cung kính khom người nói: "Mấy vị đại nhân lui đến thân thiết với tiểu yêu kia, ngài thấy được, tại sao không ngăn cản một chút? Sợ rằng sẽ làm hư chuyện lớn của ngài."

Yêu vương: "Sao lại làm hư? Nên là chuyện tốt. Tuổi của tiểu yêu không lớn, trong lời nói đều lộ ra vẻ ngây thơ. Miêu Phong Vu không thấy rõ, nhưng ta thì thấy."

"Mới vừa rồi không phải ta đã nói rồi sao? Ngột Viên không chỉ đúc có một thanh kiếm. Ngươi có biết vì sao Thất Sát kiếm lại đi theo tiểu yêu kia không?" Yêu vương hỏi ngược lại.

"Thuộc hạ không biết."

"Ta cũng không biết. Nhưng có thể khẳng định, cũng không phải bởi vì tu vi tiểu yêu kia cao thâm, để cho thanh kiếm tốt kia thần phục. Nhất định tiểu yêu có gì đó khác biệt, hấp dẫn Thất Sát kiếm. Như vậy từ một suy ra ba, ngươi còn chưa hiểu ra sao?"

Nhất thời người này mừng như điên nói: "Xung Tiêu tông ngu dốt, Ma giới ngu dốt! Giá trị của Ô cô nương này không chỉ có một thanh Thất Sát kiếm? Có lẽ nàng có thể thành con mồi dẫn những thanh kiếm quý khác xuất hiện!"

Mà bên này Ô Tinh Tinh hắc xì một cái.

Nàng đứng dậy đi ra ngoài, đụng phải mấy người Bạch Nhẫn tới tìm nàng.

Đám người Bạch Nhẫn không có suy nghĩ vòng veo như Yêu vương, vì vậy báo tin tức Ngột Viên không chỉ dùng tiên cốt đút một thanh kiếm cho Ô Tinh Tinh biết.

Bình Luận (0)
Comment