“Cung nghênh Đại trưởng lão, Tam trưởng lão…”
“Cung nghênh đạo quân.”
Ô Tinh Tinh vừa chạm xuống đất, đã nghe thấy được âm thanh vang lên bên trong cánh cửa. Nàng không nhìn thấy đệ tử Phục Hi Tông lên tiếng, sau đó lại quay đầu nhìn về đại môn ở phía sau một cái.
Đại môn của Phục Hi Tông rất cao rất lớn, tựa như dựng lên ở giữa tầng mây, toả ra ánh sáng rạng rỡ.
Quay đầu lại, đưa mắt nhìn ra xa, núi non trùng điệp giấu ở giữa mây mù, hình như phải to bằng mười cái Hồ Minh Sơn vậy.
Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng hít vào một hơi là có thể dễ dàng cảm thấy được linh khí tràn đầy.
Linh khí còn nhiều hơn lãnh thổ của Yêu tộc, Hồ Minh Sơn càng không thể so sánh với nơi này.
“Tông chủ đang đợi đạo quân.” Có một người tiến lên, hơi khom người, mắt nhìn thẳng, nói với Tùy Ly.
Không đợi Tùy Ly mở miệng, Tam trưởng lão liền vội nói: “Ngươi hãy yên tâm đi, Ô cô nương có ta trông coi rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Tùy Ly nghe tiếng, nhưng vẫn chưa lập tức đồng ý ngay, mà là quay đầu đi nhìn Ô Tinh Tinh trước.
Tiểu yêu quái cũng không thèm nhìn hắn, khẽ nhếch miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm một phương hướng, có vẻ đang vô cùng khao khát. Đâu có nửa phần lo lắng cho tình cảnh của mình đâu?
Tùy Ly: “……”
Ngược lại là nàng nhạy bén, thế mà liếc mắt một cái đã chỗ mắt trận xuyên qua tụ linh đại trận.
“Vậy thỉnh cầu Tam sư thúc đưa nàng đi dạo một vòng quanh đây trước đi.” Tùy Ly nói.
Lúc này những người trước mặt Tùy Ly, mới không nhịn được tò mò mà ngẩng đầu, thật cẩn thận mà nhìn qua Ô Tinh Tinh một cái.
Đại điển kết lữ đã được chuẩn bị, nhưng người này đừng nói là gặp, ngay cả nghe nói đến mà bọn họ cũng chưa từng nghe bao giờ, sao trong lòng có thể không hiếu kỳ? Khi tin tức Tùy Ly đạo quân muốn tổ chức đại điển kết lữ được truyền về, đều làm cho những đệ tử còn lại đóng giữ ở Phục Hi Tông cả kinh, tim gan cồn cào.
Không sai, là tim gan cồn cào.
Khi đó bọn họ mới bắt đầu hối hận, vì sao lúc trước không theo các trưởng lão cùng rời núi, nếu không lúc này hẳn là đã gặp được người rồi?
Những người này đang lặng lẽ đánh giá.
“Không đưa Ô cô nương đi nghỉ ngơi trước sao?” Tam trưởng lão giật mình.
Tùy Ly nói: “Nàng đâu có cảm thấy mệt đâu? Không bằng đưa nàng đi dạo khắp nơi càng khiến nàng vui vẻ hơn.”
Sau khi người khác nghe xong, cũng không khỏi ngẩn ra.
Mà rốt cuộc lúc này Ô Tinh Tinh cũng quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên người Tùy Ly. Nàng mím môi cười vui vẻ: “Phải đó.” Nàng còn nhớ hắn nói ở bên ngoài thì đừng gọi “Phu quân”. Vì thế giòn giã nói: “Ca ca thật hiểu ta mà.”
Lời này vừa ra, vẻ mặt của mọi người đều rất quái dị.
Rốt cuộc hiện giờ có ai mà không biết, Tùy Ly đạo quân dẫn theo Ô cô nương trở về, muốn kết làm đạo lữ chứ?
Giờ đây lại đang chơi trò gì hay sao?
Thì ra trong âm thầm đạo quân lại là như vậy sao? Còn muốn dỗ cô nương này ngọt ngào gọi mình là “Ca ca”?
Tùy Ly nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của bọn họ: “……”
Tùy Ly: “Đi thôi.”
“Vâng.” Những người trước mặt đáp lại, lưu luyến mà đưa Tùy Ly đến đại điện ở chủ phong.
“A Tiếu, đi thôi.” Ô Tinh Tinh đi theo phía sau Tam trưởng lão, còn không quên quay đầu lại gọi A Tiếu.
A Tiếu thấy sắc mặt của nàng tự nhiên, có chút dở khóc dở cười. Nhưng mà cũng bị tư thái thả lỏng của Ô Tinh Tinh lây lan một chút, nàng ấy đi qua trước mặt Tứ trưởng lão, đi theo phía sau Ô Tinh Tinh.
Nhất thời Tam trưởng lão cũng không biết là nên dẫn Ô Tinh Tinh đến nơi nào tham quan trước.
Ông ta thấp giọng nói: “Tông chủ thường ở tại Yểm Nhật Phong, Đại trưởng lão ở Mãn Nguyệt Phong… Các đệ tử đều theo sư tôn của mình, chia nhau ở trên các phong. Tu tiên bế quan mười năm tám năm là chuyện bình thường, ngày thường nếu không có chuyện, rất ít khi tụ ở một chỗ, lại càng không đi đến đỉnh núi của những người khác.”
Tam trưởng lão nói một lúc, bản thân cũng sinh ra một phần cảm khái.
Lần này Phục Hi Tông tụ tập đầy đủ như vậy, ngay cả tông chủ cũng không bế quan, sợ là trăm ngàn năm cũng chỉ có một lần này…
“Chỗ kia là cái gì?” Ô Tinh Tinh chỉ vào hỏi.
Tam trưởng lão ngừng lại, nói: “Linh tuyền của tông môn ở nơi đó. Ngươi muốn đi thì ta mang ngươi đi xem.”
Ô Tinh Tinh liên tục gật đầu, hỏi: “Có thể dùng để tắm cho nó một cái không?” Nàng nói rồi chỉ vào linh hồ bốn đuôi trong lồng sắt.
Cổ họng Tam trưởng lão hơi nghẹn lại, nói: “Sợ là không được.”
Ô Tinh Tinh cũng không thất vọng, gật đầu nói: “Vậy ngày khác dùng nước dội cho nó một chút là được, lông trên người nó lại bết vào rồi.”
Khi nói chuyện, Tam trưởng lão đã mang người tới linh tuyền.
Tụ Linh Trận chính là lấy chỗ này làm mắt trận.
A Tiếu giương mắt nhìn lên, thác nước trên vách núi đổ xuống thật mạnh, liếc mắt một cái không nhìn đến điểm cuối, tựa như là chảy xuống từ trên trời.
Thứ này đối với yêu quái mà nói, quả thật chính là tiên tương ngọc lộ.
A Tiếu dùng sức lực rất lớn, mới ngăn lại được xúc động biến thành nguyên hình, tận tình hút linh khí.
Mà nhìn lại Ô Tinh Tinh, nàng đã nằm sấp xuống ở bên bờ ao linh tuyền.
“Rất muốn uống hết nó trong một ngụm mà.” Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói.
A Tiếu và Tam trưởng lão nghe xong đều không khỏi bật cười.
Nào có người có thể uống hết trong một ngụm?
“Ai đang nói chuyện?” Một giọng nữ lạnh băng chợt vang lên.
Khi giọng nói kia vừa dứt, chỉ thấy dưới thác nước, có một bóng người chợt phá tan làn nước thật mạnh, bay về phía Ô Tinh Tinh, rồi sau đó vững vàng dừng ở bên bờ.
Đó là một nữ tử nhìn qua rất trẻ tuổi, nàng ấy có một đôi mắt phượng, vóc dáng cao gầy, cả người ướt đẫm. Khi nhìn về phía trước, khiến cho người ta cảm thấy bỗng nhiên có một khí thế bễ nghễ chúng sinh.