Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 178

Chương 178 -
Chương 178 -

A Tiếu thấy nàng ấy, liền không tự giác mà lùi về phía sau một bước.

“Là Chỉ Quân à.” Tam trưởng lão thấp giọng lên tiếng, không biết vì sao, giọng điệu có một phần xấu hổ.

“Tam sư thúc.” Lúc này Diệp Chỉ Quân mới lên tiếng gọi lại.

“Sao ngươi lại ngồi ở dưới thác nước thế hả?” Tam trưởng lão nói với vẻ bất đắc dĩ.

“Đúng vậy, nước kia đổ xuống, lực lại lớn như vậy. Ngồi lâu ở dưới sẽ không trọc đầu sao?” Ô Tinh Tinh chân thành đặt câu hỏi.

Diệp Chỉ Quân: “……?”

Nàng ấy rũ mắt nhìn về phía Ô Tinh Tinh, lại còn thật tự giác giơ tay lên sờ tóc.

Mà lúc này Ô Tinh Tinh cũng mới thấy rõ, người này, hai mắt nàng ấy là một mảnh trắng như tuyết .

Nàng ấy không có con ngươi.

Vậy nàng ấy… không nhìn thấy ư?

Ô Tinh Tinh khựng lại.

Diệp Chỉ Quân lại đột nhiên hô hấp dồn dập, cặp đồng tử tuyết trắng kia của nàng ấy nhìn thẳng vào Ô Tinh Tinh.

Nàng ấy hỏi: “Đây là cái gì?”

Tam trưởng lão:?

Tam trưởng lão buồn bực nói: “Đây là người mà.”

Diệp Chỉ Quân: “… Ồ.”

Theo như bình thường, hẳn nên hỏi đây là người nào, nhưng Diệp Chỉ Quân cũng không hỏi gì hết. Nàng ấy chỉ cong lưng xuống, giống như một người mù chân chính, vươn tay sờ sờ đường dưới chân.

Không sờ đến đường đi, nhưng nàng ấy sờ đến Ô Tinh Tinh.

Sau đó nàng sờ soạng mông của Ô Tinh Tinh.

Ô Tinh Tinh:?

Lúc này Diệp Chỉ Quân mới đứng dậy, lạnh lùng nói: “Quả nhiên là một người, sờ thấy ấm.”

Nói xong, nàng ấy chợt bay lên không trung, bay đi ra ngoài.

Ô Tinh Tinh: “Này, bên kia là núi.”

Diệp Chỉ Quân im lặng không lên tiếng mà chuyển hướng ở giữa không trung, sau đó mới bay đi xa.

Tam trưởng lão vội nói với Ô Tinh Tinh: “Nàng là đệ tử đứng đầu của Đại trưởng lão, chính là người đứng đầu trong các nữ tu của Phục Hi Tông. Tính tình quái dị, ngươi chớ có để ở trong lòng.” Nghĩ rồi, Tam trưởng lão cảm thấy cũng không đủ lắm, vì thế lại bổ sung rằng: “Tính tình của mọi người… đều rất quái lạ, ngươi, ngươi đừng có để ở trong lòng.”

Nói trắng ra là, Phục Hi Tông không náo nhiệt giống như các tông môn khác.

Trừ những đệ tử có tu vi thấp ở phía dưới, phần lớn là độc lai độc vãng, tính tình lãnh đạm quái dị.

Tam trưởng lão nói xong, bản thân mình cũng ngây ra.

Nếu muốn nói đến việc này… Ô cô nương kết làm đạo lữ với Tùy Ly sư điệt, cũng quá thiệt thòi rồi.

Ô Tinh Tinh dựa vào bờ linh tuyền hút đủ rồi, mới bám lấy A Tiếu lung lay mà đứng lên.

Không lâu sau, có người tới tìm bọn họ, nói là tông chủ muốn gặp Ô cô nương, Tam trưởng lão mới vội dẫn người quay trở lại.

Linh hồ bốn đuôi kia thì để cho Tam trưởng lão giữ tạm trước.

“Không bằng ta đi vào cùng với ngươi nhé?” A Tiếu vẫn không yên tâm lắm mà nói.

Chủ của một tông, còn là tông chủ đệ nhất đại tông, hẳn là hết sức đáng sợ đi?

Ô Tinh Tinh xua xua tay, đi vào phía trong mà cũng không quay đầu lại: “Không cần đâu…”

A Tiếu nhìn thân hình lung lay của nàng: “…” Thật sự không cần sao?

Ô Tinh Tinh vào cửa, ngước mắt nhìn thấy Tùy Ly trước.

Tùy Ly đang ở hướng đối diện với nàng, ở nơi đó chờ nàng.

Mà ở phía bậc thang trên cao, có một ông lão tóc trắng xoá đang ngồi, Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng chớp mắt, tầm mắt có chút mơ hồ, nhất thời không thể thấy rõ đến tột cùng ông ấy có bộ dáng gì.

Nhưng mà nàng biết được, đó chắc chính là sư tôn của Tùy Ly ha.

Vì thế Ô Tinh Tinh đi đến phía trước, mềm mại gọi một tiếng: “Sư tôn.” Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Tùy Ly: “Là gọi như thế này sao?... Nấc.”

Dưới bậc thang đều có mười mấy tu sĩ với khuôn mặt cứng rắn lạnh nhạt đứng đó, bọn họ không khỏi đồng thời đưa ánh mắt nhìn Ô Tinh Tinh.

Nhưng Ô Tinh Tinh hoàn toàn không cảm thấy, nàng nhẹ nhàng mà nắm lấy tay áo của Tùy Ly, trong mắt tràn ngập ánh nước.

“Uống rượu à?” Tùy Ly thấp giọng hỏi.

Ô Tinh Tinh lắc đầu.

Tông chủ thấp giọng nói: “Một thân nàng tràn đầy linh khí, còn chưa tiêu hóa, chắc là…”

Tùy Ly vừa bực mình vừa buồn cười, trên khuôn mặt hờ hững vẫn luôn bất biến kia có thêm một chút cảm xúc, hắn tiếp lời nói: “Say linh khí.”

Giọng nói vừa dứt, hắn liền nhìn lướt qua những sợi tóc trên đầu Ô Tinh Tinh đang nảy lên, như là có thứ gì đang động đậy ở dưới đầu.

Là tai nhọn sắp nảy ra rồi.

Tùy Ly không chút nghĩ ngợi, một tay ôm nàng vào trong ngực, cũng chặn ngang ôm lên, để đầu nàng vùi vào trước ngực mình, một tay còn lại thì đè mông của nàng lại.

Khi mới vừa ấn lên, mí mắt của Tùy Ly còn giật một cái, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.

“Ta mang nàng đi tiêu hóa một chút trước.” Tùy Ly trầm giọng nói.

Tông chủ gật đầu, cũng hoàn toàn không mạnh mẽ giữ người lại.

Tùy Ly cứ như vậy ôm Ô Tinh Tinh đi, trong ánh mắt khiếp sợ của những người khác ở Phục Hi Tông, một đường đi ra ngoài.

A Tiếu ở bên ngoài thấy bộ dáng này, còn tưởng rằng Ô Tinh Tinh chịu khổ gì đó.

“Nàng có hơi chóng mặt.” Tùy Ly tránh khỏi cánh tay A Tiếu giơ ra.

Là bị dọa đến ngất sao?

A Tiếu khẩn trương mà nắm chặt bàn tay, thầm nghĩ đại tông môn chính là muốn mạng.

Chỉ là dù sao cũng ở trên địa bàn của người ta, nàng ấy cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tùy Ly ôm người đi.

Tùy Ly cứ như vậy ôm người một đường trở về động phủ của hắn.

Hắn dựng cấm chế lên, mới buông lỏng bàn tay đè lại mông nàng, một cái đuôi to xoã ra nhanh chóng.

Ô Tinh Tinh choáng váng mà trở mình, lại cứ như vậy ngủ mất rồi.

Tùy Ly ngồi xuống, khảy khảy sợi tóc của nàng, nhìn thấy phía dưới có hai lỗ tai bị đè cụp xuống.

Tùy Ly rũ mắt, sờ soạng tai nhọn, sau đó không nhịn được dùng thêm một chút sức, lặp lại động tác vuốt ve.

Ô Tinh Tinh mơ một giấc mơ.

Bình Luận (0)
Comment