Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 179

Chương 179 -
Chương 179 -

Nàng mơ thấy bản thân mình còn dựa vào bờ ao linh tuyền để uống linh tuyền, lại mơ thấy hình như lỗ tai của nàng bốc lửa, nóng quá nóng quá đi…

Cùng lúc đó, trong lãnh địa Yêu tộc.

Các yêu quái lớn nhỏ đột nhiên nghe thấy tiếng nước “ầm ầm” , sau đó vừa ngẩng đầu, đã thấy có một thác nước chảy từ trên trời xuống, cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt từ không khí.

Nước của thác nước kia chảy xuống thật mạnh, tạo thành một cái hố rất lớn trên mặt đất, nước chảy vào trong hố rồi thành một cái ao.

Bọn họ đã từng chứng kiến thần tích cỡ này bao giờ đâu?

Trong lúc nhất thời sợ tới mức sôi nổi biến trở về nguyên hình, đầy khắp núi đồi đều là động vật lông xù tán loạn.

“Vương! Vương!” Các yêu quái hô to, vừa lăn vừa bò tới trước đại điện của Yêu Vương.

Vì biến cố của Yêu tộc nhiều ngày nay, khiến cho Yêu Vương thật sự có chút sứt đầu mẻ trán, trước mắt cũng không có sắc mặt tốt gì, giọng ông ta như sấm đánh, hỏi: “Chuyện gì?”

“Bên ngoài, bên ngoài đột nhiên có thêm một thác nước…”

Yêu Vương còn chưa nghe hiểu đây là có ý gì, chỉ cảm thấy người này nói chuyện tào lao.

Ông ta trầm mặt xuống, tự mình đi ra khỏi đại điện, sau đó thì nhìn thấy hình ảnh thác nước bao la hùng vĩ kia chảy từ bầu trời xuống.

Tiếng nước ầm vang, rơi vào trong ao, theo đó còn có linh khí văng ra ập vào trước mặt, lại còn dồi dào linh khí hơn so với trong Yêu tộc ban đầu.

“Đây là… Linh tuyền?” Sắc mặt Yêu Vương đại biến, chẳng qua là từ khó coi, trở nên không giấu được vui mừng.

“Mấy năm gần đây linh khí khô kiệt, nghe nói trong Tu Chân Giới đều có linh khí gần như không cạn, sao trong tộc của chúng ta lại tự dưng xuất hiện một thác nước linh tuyền cuồn cuộn không ngừng như vậy?” Yêu quái sừng dài bên cạnh ông ta cũng rất kinh ngạc lạ thường.

Rất nhanh Yêu Vương đã nghĩ thông suốt điểm quan trọng trong đó.

Là bởi vì…

“Thần thú lại nằm mơ.” Yêu Vương lẩm bẩm nói. Mấy vạn năm trước, thần thú bị Yêu tộc trộm đi cảnh trong mơ, lại nằm mơ.

Nơi này vốn chính là một giấc mơ của thần thú.

Trong mơ nó mơ thấy cái gì, tự nhiên nơi này sẽ có thêm cái đó.

Chỉ là vạn năm trước đã không thấy bóng dáng thần thú, sao đến hôm nay lại còn nằm mơ chứ?

Yêu Vương không rảnh lo suy nghĩ đến mấy thứ đó.

Ông ta hân hoan nhảy xuống từ đỉnh núi, dừng ở cạnh cái ao kia. Nếu có vật này, Yêu tộc cần gì sầu vì linh khí khô kiệt nữa?

Cho đến khi Yêu Vương quay đầu, đối mặt với Du Minh đứng ở cửa động.

Nước của thác kia xối xuống dưới, thế nhưng vừa lúc dừng ở ngoài cửa động của Hồ tộc, nước kia thật sự rất nhiều, làm chìm cả hơn nửa cửa động. Hồ ly lớn nhỏ ghé vào trong nước, dùng mắt thường cũng có thể thấy màu lông dần dần sáng lên.

Sắc mặt của Yêu Vương có hơi khó coi.

Ông ta muốn giết Du Minh, nhưng hôm nay toàn bộ Yêu tộc đang sống nhờ ở cảnh trong mơ của thần thú, lại không biết là ai cầm cảnh trong mơ đi. Nếu ông ta động thủ với Du Minh, nhất định lưỡng bại câu thương, thật sự mất nhiều hơn được… Ông ta vẫn muốn gom sức lực, tạm gác lại chờ khi Yêu tộc lại thấy ánh mặt trời.

Ngay khi Yêu Vương động một chút sát tâm, ông ta chợt cảm thấy lỗ tai nóng lên.

“Vương, ngài, lỗ tai ngài…”

Yêu Vương giơ tay sờ soạng, thì sờ đến một chuỗi ngọn lửa.

Lúc đầu ông ta còn tưởng rằng là Du Minh ra tay nữa, ai biết được ngẩng đầu nhìn lại, khắp mọi nơi phàm là động vật có lỗ tai thì tất cả đều bốc lên hai ngọn lửa.

Trong lúc nhất thời, dù là hồ ly, chó, sư tử hay sói, lớn hay bé, tất cả đều gấp gáp rống lên vọt từ trên núi xuống dưới, con nào cũng nhảy vào trong nước, mới dập tắt ngọn lửa trên đầu.

Đến khi chui lên từ trong nước, nhìn về phía nhau ——

Trên tai nhọn lại đều trọc một mảng, có mấy con có lửa lớn quá không kịp nhảy xuống, mặt cũng bị hun đen, đâu còn có chút uy phong nào của mãnh thú?

Yêu Vương nhìn Du Minh, Du Minh nhìn ông ta.

Sắc mặt ai cũng đều không quá đẹp.

Hơn nữa ai nhìn ai cũng cảm thấy buồn cười.

……

Ô Tinh Tinh ngủ một giấc cực kỳ thoải mái, chờ sau khi tỉnh lại, nàng mới phát hiện bản thân mình ngủ ở trong một cung điện được dựng bằng ngọc thạch.

Trong cung điện chỉ có duy nhất một cái giường lớn, trên giường chồng chất chăn bằng lông chim xoã tung.

Nàng chui ra từ phía dưới chăn, thì nhìn thấy bóng dáng Tùy Ly chậm rãi đi vào.

“Ta mơ thấy lỗ tai ta cháy.” Ô Tinh Tinh nhỏ giọng oán giận nói với hắn.

Tùy Ly xoa đầu ngón tay, áp xuống một chút chột dạ ấy.

Hắn nói: “Vậy à? Ta xem xem.”

Dứt lời, hắn lại nâng tay lên, sờ vào vành tai khi là hình người của nàng. Vành tai của nàng mượt mà xinh xắn, nhẹ nhàng xoa bóp hai cái thì sẽ đỏ lên.

Ô Tinh Tinh không tự giác mà rụt rụt vai, nói: “Kỳ kỳ ấy.”

Tùy Ly thu hồi tay: “Còn cảm thấy nóng không?”

Ô Tinh Tinh lắc đầu: “Giống như phía sau lưng cháy, nóng nóng.” Nàng nói: “Ta muốn uống linh tuyền lành lạnh.”

Tùy Ly: “Nàng có còn nhớ vì sao hôm qua nàng lại chóng mặt không?”

Ô Tinh Tinh nghi hoặc mà ngước mắt nhìn hắn.

“Một lần nàng uống vào quá nhiều linh khí.” Tùy Ly nói.

Ô Tinh Tinh thất vọng nói: “Nếu như ta có thể biến thành to hơn một chút thì tốt rồi, vậy có thể uống rất nhiều rất nhiều vào trong bụng.”

Nàng nhắc mãi xong cũng hoàn toàn không chấp nhất việc này, chuyển giọng nói: “Hôm qua ta choáng váng, có phải có chút thất lễ hay không?”

Tiểu yêu quái còn biết cái gì là thất lễ à?

Tùy Ly nói: “Không sao.”

Hắn dứt lời, cầm quần áo mới cho nàng thay, rồi sau đó liền mang theo nàng về lại chủ phong.

A Tiếu đã ở chủ phong chờ nàng, thấy nàng đến gần, thì không nhịn được mà kéo nàng đến bên cạnh nói chuyện: “Ngươi có biết được vì sao hôm qua sắc mặt của Tam trưởng lão kia lại quái dị không?”

Bình Luận (0)
Comment