Ô Tinh Tinh: “Vì sao?”
“Nữ tử chúng ta gặp được vào hôm qua, người ấy tên là Chỉ Quân, nàng là Đại sư tỷ của Phục Hi Tông, ban đầu Phục Hi Tông muốn tác hợp nàng và Tùy Ly kết làm đạo lữ!”
“Ồ…” Ô Tinh Tinh đáp lại với giọng kéo dài.
Có lẽ là tông chủ Kiếm Tông kia thật sự đã tạo ra một tình huống tồi tệ.
Người với người cũng còn chưa chắc có thật lòng, huống chi là người và yêu?
A Tiếu không nhịn được có chút sầu lo: “Ta nghe nói, Phục Hi Tông náo nhiệt như vậy, là bởi vì muốn cử hành đại điển kết lữ. Hôm nay có cả Kim Thiền Tông, Phiêu Miểu Tông đến… Đệ tử Phục Hi Tông nói, nên là Tùy Ly đạo quân và Đại sư tỷ sẽ cùng đi tiếp đãi khách nhân.”
Ô Tinh Tinh nghe vậy thì muốn đi xen.
Khi vào cửa, vừa lúc nghe thấy một người đầu trọc hỏi: “Không biết vị cô nương kết lữ cùng đạo quân là người phương nào? Có thân phận gì? Lại bái ở môn hạ của người nào?”
Tùy Ly ngồi ở phía trên, nhàn nhạt nói: “Nàng đến từ Trường Thiên Quốc của Bắc Trạch Châu. Không phải tên họ của nàng đã được viết rõ ràng ở trên thiệp mời kia à? Nàng họ Ô, tên Tinh Tinh.”
A Tiếu ngây ngẩn cả người một chút.
Ô Tinh Tinh cũng dừng bước chân.
Trong điện thì lại cvang lên một tiếng ly trà vỡ vụn.
Nhất thời tất cả mọi người đều nhìn về phía người làm vỡ nát ly trà.
Lại là Thanh Ngưng tiên tử của Phiêu Miểu Tông?
Thanh Ngưng tiên tử miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Mấy ngày gần đây tu luyện vào bình cảnh, tâm thần có chút không thoải mái.”
Tông chủ Kim Thiền Tông nói: “Tiên tử không ngại thì ngày khác có thể đến nghe Kim Thiền Tông tụng kinh một chút, có lẽ có thể xoa dịu phiền nhiễu trong lòng tiên tử.”
Thanh Ngưng tiên tử đáp lại rồi cúi đầu.
Móng tay lặng yên đâm vào thịt lòng bàn tay…
Bắc Trạch Châu và Huyền Cực Châu cũng không liên hệ, mãi cho đến khi Tùy Ly phi thăng, nàng ta cũng chỉ nghe nói có hai người đến từ Bắc Trạch Châu.
Một kẻ là ma tướng tiếng tăm lẫy lừng của Ma giới, một người còn lại đó là… đó là một tiểu yêu quái nhập ma mà nàng ta không biết tên họ gì cả. Nàng ta chính là bởi vì giết tiểu yêu quái kia mới thành tiên.
Ma tướng kia là nam tử.
Con tiểu yêu quái mới là nữ tử.
Thanh Ngưng tiên tử không thể đè lại sự kinh hãi trong lòng.
Chẳng lẽ Ô cô nương này… Chính là tiểu yêu quái bị nàng ta đánh chết được ghi lại trên Đá Tam Sinh? Nàng là yêu quái???
Ngoài cửa.
A Tiếu còn đang chấn động mà đứng ở nơi đó, sau một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Diệp Chỉ Quân mang theo hai nữ tu chậm rãi đi tới.
Nữ tu nói: “Vì sao hai vị không tiến vào trong điện?”
Diệp Chỉ Quân dừng bước chân lại, hỏi: “Ngọc Trúc, ở đây có thứ gì đứng vậy?”
Hiển nhiên “Ngọc Trúc” là tên nữ tu kia.
“Đại sư tỷ, là một người.”
Đại sư tỷ: “À.” Sau đó nàng giơ tay lên, lần này là sờ đầu của Ô Tinh Tinh. Còn rất dùng sức.
Ô Tinh Tinh khiếp sợ.
Có phải nàng ấy muốn sờ cho ta trọc luôn hay không?
Đại sư tỷ: “Ừm, ấm, là một người.” Dứt lời, nàng ấy mới bước vào trong điện.
Nhất thời Ô Tinh Tinh cũng không hiểu được rốt cuộc là nàng ấy có nhìn thấy hay không.
A Tiếu chỉ cảm thấy người này cũng tu vi cao thâm, một thân khí chất lạnh băng không khác mấy với Tùy Ly, đều rất đáng sợ.
A Tiếu nhíu mày: “Sao nàng có thể sờ đầu của ngươi chứ?” Chẳng lẽ là muốn ra oai phủ đầu với A Tinh sao?
Ô Tinh Tinh: “Phải đó phải đó, ngày hôm qua còn sờ mông của ta.”
Lúc này đến lượt A Tiếu kinh ngạc.
Nhưng mà trước giờ tiểu yêu quái đều không so đo những việc này, nàng bước một bước vượt qua cánh cửa vào bên trong, cũng đi đến trong đại điện.
“Ô cô nương tới rồi.” Đệ tử Phục Hi Tông nói một tiếng.
Đáy mắt Thanh Ngưng tiên tử nhanh chóng xẹt qua một chút màu sắc ảm đạm, rồi sau đó nàng ta cứ nhìn chằm chằm vào Ô Tinh Tinh.
Nếu nàng là yêu quái, vậy đại điển kết lữ này của Phục Hi Tông sẽ có thể trở thành chuyện cười lớn nhất…
Thanh Ngưng tiên tử lại quay đầu nhìn những vị trí ở trên hàng đầu.
Hai vị trí trái và phải, ngồi bên trái là Tùy Ly, ngồi bên phải là Diệp Chỉ Quân mới vừa vào cửa khi nãy. Thanh Ngưng tiên tử thầm nghĩ, chỉ sợ Diệp Chỉ Quân cũng không vừa mắt với Ô Tinh Tinh này đi?
Tất nhiên Diệp Chỉ Quân sẽ nghĩ, nếu Tùy Ly đạo quân muốn kết đạo lữ, vì sao lại không phải là cùng nàng ấy?
Đây chính là Thanh Nguyên tiên quân chuyển thế đấy… Ai bỏ được dụ hoặc lớn như vậy?
Còn có Ô Tinh Tinh này…
Bên trong đại điện này, nơi nào có vị trí của nàng chứ?
Dù sao cũng là nhân vật không có danh tiếng gì…
Ai biết được Ô Tinh Tinh lập tức đi tới trước mặt Tùy Ly, xoay người lại, nhẹ giọng bổ sung cho bản thân mình, nói: “Ta còn là môn chủ của Vô Cực Môn đấy.”
Nàng thật sự nhớ kỹ từng lời Mạc Vấn Đạo nói, thế nhưng thật sự muốn lưu truyền cái tên Vô Cực Môn này xuống.
Tùy Ly nhìn chằm chằm bóng lưng tiểu yêu quái, thấp giọng phụ họa: “Đúng vậy.”
Mọi người lại cảm thấy hoang đường.
Vô Cực Môn?
Nghe cũng chưa từng nghe qua.
Cho dù trên đời này thật sự có một Vô Cực Môn.
Nào có đạo lý tìm một tiểu nha đầu ngay cả Trúc Cơ cũng không đến làm môn chủ chứ?
“Không biết Vô Cực Môn này ở chỗ nào? Sao lại không tìm thấy bóng dáng của nó ở trên bản đồ của Tu Chân Giới vậy?” Thanh Ngưng tiên tử thấp giọng lên tiếng.
Ô Tinh Tinh không trả lời câu hỏi của nàng ta ngay, mà di chuyển ánh mắt tuần tra một vòng, sao lại không có nhiều vị trí để ngồi nhỉ?
Lúc này đầu ngón tay của Tùy Ly chuyển động, đang muốn lấy một cái ghế dựa đặt ở bên cạnh chỗ của mình.
Ai biết được Ô Tinh Tinh lui ra phía sau hai bước, ngồi ở trên đùi hắn.