Ô Tinh Tinh nói: “Đi chỗ đó làm gì? Ngươi đi đi, ta ở đây đợi ngươi là được rồi.”
Tùy Ly nghẹn cổ họng một lúc.
“Ở lại chỗ này không đi, không cảm thấy chán sao?” Tùy Ly hỏi nàng.
Ô Tinh Tinh đáp: “Không, ta thích chỗ này.” Nàng có thể ôm thác linh tuyền, đợi ở chỗ này lâu thật lâu.
Thích chỗ này dĩ nhiên là chuyện tốt.
Nhưng nàng thích chỗ này,....thích hơn cả hắn?
Ý nghĩ này nhanh chóng bay qua đầu của Tùy Ly.
Tùy Ly không biến sắc nhìn chằm chằm Ô Tinh Tinh, lần đầu tiên nói ra lời nói cực kỳ vô liêm sĩ với một đạo quân như hắn.
Hắn nói: “Cũng không muốn song tu?”
Ô Tinh Tinh ỉu xìu nói: “Có lẽ song tu là vô dụng, song tu nhiều lần rồi. Ta thấy ta cũng không có biến thành lợi hại hơn. Vậy thì không cần song tu, còn đau miệng.”
Mí mắt Tùy Ly giật một cái.
Vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy tức giận.
Hắn hoàn toàn không nghĩ được, nàng kiên trì muốn song tu, thật sự chỉ vì mục tiêu này mà thôi. Không thể nhìn thấy hiệu lực và tác dụng, nàng thoải mái đẩy hắn ra.
Hiện giờ nhiều người như vậy, Tùy Ly cũng không tiện bắt tiểu yêu tinh ấn lại vào trong lòng.
Chỉ là tay chống lên bàn của hắn không tự chủ mà dùng nhiều sức một chút, sau đó đưa mắt nhìn theo Ô Tinh Tinh bước ra ngoài cửa.
Mà bên đó Vô Tương Tử cũng ngầm đứng dậy, đi ra phía ngoài chính điện.
Bên này A Tiếu đã ngồi trong chính điện.
Nàng ấy vốn dĩ còn có chút sợ sệt, nhưng vừa rồi đã biết được, đại lễ kết lữ của Tùy Ly chính là vì sắp đặt cho hắn và Ô Tinh Tinh. Lại thấy Ô Tinh Tinh không chút lo lắng do dự, nghênh ngang ngồi trên chân của Tùy Ly, cũng không thấy có ai nói gì, A Tiếu cũng đã bỏ gánh nặng trong lòng xuống rồi.
A Tinh tuổi còn nhỏ, ham chơi, đã đi ra ngoài nói chuyện với Vô Tương Tử rồi, vậy nàng ấy ở lại chỗ này, thay A Tinh nghe nhiều hơn, xem thử các Tông môn này muốn nói chuyện gì.
A Tiếu nghĩ.
Bên đó Ô Tinh Tinh và Vô Tương Tử lần lượt bước ra khỏi cửa.
Vừa ra khỏi cửa, Vô Tương Tử liền nói: “Trước đây nghe nói ngươi bị tà tu trói đi rồi, Kim Thiền tông cách xa không kịp thời cứu trợ. Không biết ngươi có bị thương không?”
Ô Tinh Tinh nghĩ. Bị mấy con mãnh thú nuôi mấy ngày đó, suýt nữa tăng cân rồi.
“Chưa từng bị thương, rất tốt.” Nàng nói xong, ngừng lại một chút, lại nói thêm một câu: “Tùy Ly đến cứu ta.”
Vô Tương Tử chắp tay, niệm: “A di đà phật.”
Hắn ta nói: “Vậy thì tốt...”
Ô Tinh Tinh tò mò hỏi: “Sao không thấy Qua Dạ Tinh?”
Vô Tương Tử lắc đầu nói: “Không biết, kể cả người của Kiếm tông cũng không thấy.”
Ô Tinh Tinh nói: “Cũng rất lâu chưa từng thấy hắn ta rồi, nếu như hôm nay cũng nhau chơi thì tốt rồi.”
Vô Tương Tử nghe thấy, không nhịn được nói: “Hóa ra Ô cô nương cũng xem Qua Dạ Tinh là bằng hữu sao?”
Ô Tinh Tinh nói: “Hả? Không phải sao? Bọn ta đã cùng vào huyễn cảnh của kiếm mộ, hắn ta còn giúp ta giết gà. Bọn ta còn cùng nhau đốt thư của Uổng Chân pháp sư cho Kiếm tu cô nương đó nữa.”
Vô Tương Tử cong môi cười nói: “Ừ. Đúng vậy...hình như là ta hẹp hòi rồi. Ta vốn cho rằng, Ô cô nương sẽ vì chuyện của Tông chủ Kiếm Tông mà xa lánh Kiếm Tông rất nhiều.”
“Tên khốn Tông chủ Kiếm Tông đó, không liên quan gì Qua Dạ Tinh.” Ô Tinh Tinh phân rất rõ ràng những chuyện này.
Vô Tương Tử gật đầu nói: “Ô cô nương mới giống như người tu phật tu tâm, lòng dạ độ lượng, khó có được. Nếu như tu phật, e là giỏi hơn người bình thường. Trong quá trình tu luyện, cũng là làm ít được nhiều.”
Ô Tinh Tinh có chút hào hứng nói: “Tu phật?”
Loại này có lợi hại hơn song tu không?
Vô Tương Tư thấy nàng hào hứng như vậy, lại vội ngượng ngùng nói: “Chỉ là hiện giờ sợ tu không được rồi.”
“Tại sao?”
“Tùy Ly đạo quân sẽ tức giận.”
Ô Tinh Tinh không rõ, nàng tu phật, có liên quan gì đến Tùy Ly chứ?
Nhưng mà nàng nhìn chằm chằm cái đầu bóng loáng của Vô Tương Tử, rốt cuộc vẫn là từ bỏ. Nàng nói: “Ta không muốn làm ni cô. Đầu trọc.”
Đôi tai cũng không thể giấu được.
Vô Tương Tử liền thở phào.
Sau khi bọn họ đi không lâu, Diệp Chỉ Quân cũng rời khỏi chính điện.
Mọi người của Tông môn còn nhịn không được nói thầm trong bụng, người của Phục Hy tông thật sự có tính cách khác thường, không xem ai ra gì. Haiz, ai bảo người ta lợi hại chứ?
Diệp Chỉ Quân chưa đi xa, nàng ấy dừng chân lại sau cột nhà.
Nơi xa phía trước, Ô Tinh Tinh và Vô Tương Tử đứng ở đó. Vô Tương Tử vội vàng nói: “Ngươi có thể ôm ta một lúc không?”
Ô Tinh Tinh không hiểu gì cả.
Vô Tương Tử lắp bắp nói: “Ta cũng hoàn toàn không có ý gì khác, chỉ là, chỉ là...”
Ô Tinh Tinh giang rộng đôi tay, ôm lấy hắn ta.
Kim quang trên người Vô Tương Tử không giảm xuống.
Cánh tay của Ô Tinh Tinh xuyên qua kim quang, chạm lên vai hắn ta.
Vô Tương Tử thở một hơi dài, như trút được gánh nặng mà cười lên.
Hắn ta nhẹ giọng nói: “Lúc này ta mới cảm thấy bản thân giống như một người đang sống.”
Sau khi hắn quay về từ Đại Hội Luận Kiếm, vẫn không có ai dám đến gần hắn ta, giống như trong một đêm lại quay về như trước.
Con người là lớn lên giữa đám người.
Nếu như từ nhỏ đã một mình ở trong môi trường cô lập với thế giới, cô độc sẽ không đáng sợ như vậy. Hết lần này đến lần khác Vô Tương Tử không phải. Hắn ta có người thân, có sư phu, bạn bè.
“Đa tạ Ô cô nương.” Vô Tương Tử mặt mày giãn ra, trong lúc nhất thời còn cảm thấy trong lòng lại có cảm ngộ mới.
Hắn ta nói: “Không biết trong Phục Hy Tông có chỗ bế quan không?”
Ô Tinh Tinh ngớ người nói: “Ngươi muốn bế quan?”
Vô Tương Tử gật đầu.
Ô Tinh Tinh chỉ đành quay đầu đi tìm đệ tử của Phục Hy Tông cho hắn ta.