Vừa tìm, Ô Tinh Tinh vẫn nhịn không được lặng lẽ lẩm bẩm cảm thán.
Sao mà đám người Tùy Ly, Vô Tương Tử bế quan, tu vi tăng lên, cứ như ăn cơm uống nước vậy, nhanh như vậy sao?
Ô Tinh Tinh tự nhìn lại mình.
Có phải là thời gian song tu không đủ lâu?
Bên này sau cột nhà, có đệ tử của Phục Hy Tông đi từ phía trước đến, sợ hãi nói: “Sao đại sư tỷ lại ở đây?”
Diệp Chỉ Quân mặt không biến sắc, hoàn toàn lãnh đạm nói: “Hóng gió.”
Đệ tử: ?
Sau đó hắn ta thuận theo ánh mắt của Diệp Chỉ Quân, đã nhìn thấy Ô Tinh Tinh, hết sức kinh ngạc, nghĩ chẳng lẽ đại sư tỷ muốn nhìn trộm, đi đến cáo trạng trước mặt đại sư huynh? Không đúng! Đôi mắt của đại sư tỷ không thể nhìn thấy gì! Chắc hẳn là ta nghĩ nhiều rồi?
Vô Tương Tử rất nhanh muốn đi bế quan.
Bên này sau khi người trong chính điện đã nói xong chuyện của động phủ Ngột Viên, cũng dần dần đứng dậy, do đệ tử của Phục Hy Tông dẫn đến chỗ đã sắp xếp cho bọn họ.
“Vô Tương Tử đi đâu rồi?” Tế Không hỏi.
Đệ tử của Phục Hy Tông nói: “Vừa rồi phật tử nói muốn bế quan, cho nên đã dẫn đến Ngọc Trụ phong bế quan rồi.”
Sắc mặt Tế Không lộ sự kinh ngạc.
Ở trong tông môn của người khác, không ngờ còn có thể ngộ mới?
Bên này Tuỳ Ly đã bước chân ra ngoài chính điện, chính lúc muốn hỏi đệ tử của Phục Hy Tông, Ô cô nương đi chỗ nào.
Diệp Chỉ Quân liền đến trước mặt hắn trước nói: “Vừa rồi ta nhìn thấy, phật tử của Kim Thiền Tông đã ôm Ô cô nương.”
Đệ tử của Phục Hy Tông ở một bên ngây ngốc nhìn.
Không ngờ, không ngờ đại sư tỷ thật sự đến mách lẻo?
Nhưng mà...hình như là Ô cô nương đi ôm phật tử...mà? Đại sư tỷ đây là...đảo ngược trắng đen?
Tuỳ Ly: “...”
Vô Tương Tử ôm tiểu yêu quái?
Tuỳ Ly ma xát đầu ngón tay với nhau, rồi đột nhiên xiết chặt, dùng một chút sức lực. Nhưng trên mặt hắn không lộ ra chút nào, chỉ nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Đại sư tỷ là nhìn thấy như thế nào?”
Hắn nhấn mạnh chữ “nhìn”.
Diệp Chỉ Quân lạnh lẽo đáp: “Ta không nhìn thấy Vô Tương Tử, nhưng lại nhìn thấy được một vòng kim quang.”
Nàng ấy đi ra ngoài tìm Ô Tinh Tinh, ai biết được vừa nhìn thì thấy con mèo và một vòng kim quang ở cùng với nhau.
Không ngờ con mèo không sợ kim quang.
Không ngờ Vô Tương Tử đã ôm được mèo!
Nàng ấy cũng chỉ sờ một cái, không, hai cái.
“Ta hiểu rồi.” Tuỳ Ly nói.
Diệp Chỉ Quân không thể nghe ra giọng điệu biến hoá của Tuỳ Ly, thoáng chốc hoài nghi người này kết thành đạo lữ với Ô Tinh Tinh, rốt cuộc có phải là thật lòng muốn vậy không.
Tuỳ Ly và Diệp Chỉ Quân đều là đệ tử đứng đầu.
Một người lạnh lùng xa cách, một người lạnh tựa băng tuyết, hiếm khi xuất hiện cùng lúc. Bởi vì vậy mà Tuỳ Ly cũng hoàn toàn không nói nhiều với nàng ấy, quay người liền rời đi.
Tuỳ Ly đi tìm một vòng, cuối cùng ở bên bờ linh tuyền bắt được Ô Tinh Tinh.
Hắn hận không thể biến tiểu yêu quái lại thành mèo, có như vậy tóm lấy sau gáy đưa về động phủ của hắn. Hắn đi đâu thì cũng mang này giấu vào trong tay áo. Cũng tránh để nàng ôm Vô Tương Tử chơi với nhau.
Tuỳ Ly mang Ô Tinh Tinh quay về động phủ, cũng chưa hỏi nàng chuyện của Vô Tương Tử.
Chỉ làm như trên thế gian không có người như Vô Tương Tử này.
Vừa hay lúc này, có đệ tử đưa đến hai bộ quần áo.
Đệ tử nói: “Đây là lễ phục mà đạo quân và Ô cô nương phải mặc khi kết thành đạo lữ.”
Ô Tinh Tinh nghe thấy, thò đầu nhìn.
Thì thấy trên hai khay gỗ, chỉnh tề đặt lên hai bộ áo choàng màu trắng, trên áo choàng có thêu hoa văn đám mây tinh xảo. Vừa nhìn những hoa văn đám mây đó, giống như thành thật, nhẹ nhàng di động trên áo choàng.
Mà phía trên của áo choàng, lại đặt hai cái mũ đội đầu.
Một cái giống như là dùng ngọc đúc thành, một cái giống như là dùng vàng đúc thành, trước mũ đội còn có tua rua màu vàng rũ xuống. So với mũ đội tân nương mà trước kia Ô Tinh Tinh tự chuẩn bị, còn tinh xảo hơn.
Dáng vẻ vừa nhìn rất giống có tiền, Ô Tinh Tinh nghĩ.
Chỉ là…
”Sao lại là màu trắng?” Ô Tinh Tinh chỉ áo choàng nghi ngờ nói.
Trên mặt đệ tử lộ ra vẻ nghi ngờ, nói: “Ô cô nương, áo choàng trên người khi kết lữ, xưa nay đều là màu trắng.”
“Không đẹp bằng màu đỏ.” Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói.
“Người kết lữ trong tu tiên, dĩ nhiên là không giống với người phàm thành thân. Cái gọi là kết lữ, là nắm tay nhau tạo truy cầu đại lộ. Hoàn toàn không phải vì tình yêu, cũng không giống như người phàm vậy, thành thân vì sinh con.” Đệ tử lại nói.
Nhưng mà đệ tử nói xong thì im lặng.
Như Ô cô nương tu vi thấp kém, giống như cũng không thể cùng nhau theo đuổi đại đạo được…
Ô Tinh Tinh nói: “Được rồi.”
Tuỳ Ly bảo người đặt quần áo xuống.
Đợi sau khi đệ tử của Phục Hi Tông đi rồi, hắn lại nghĩ đến, lúc Ô Tinh Tinh vừa mới nhặt được hắn, còn muốn hắn thay hôn phục, cùng nàng chạy đến trước mặt bái đường.
Trong đầu Tuỳ Ly loáng qua hình dáng của Quý Viên.
Mắt hắn u ám.
“A Tinh.” Hắn thấp giọng gọi.
“Hả?” Ô Tinh Tinh đang ngồi xổm xuống chọc tua rua, nghe tiếng ngẩng đầu lên.
“Hôn phục lúc trước có ở trong túi trữ vật của nàng không?” Tuỳ Ly giống như không để ý đến nói: “Nếu như nàng cảm thấy bộ quần áo này quá trắng, không bằng mặc hôn phục lúc đó?”
Lúc đó, hắn không muốn mặc quần áo của người khác.
Nhưng hiện giờ....
Đó đã không phải của Quý Viên rồi, mà là của hắn.
Ô Tinh Tinh nói: “Có.”
Nàng nói xong, liền mang ra.
Tuỳ Ly nói: “...Sao chỉ có một bộ?”
Của hắn đâu?
Ô Tinh Tinh gật đầu nói: “Là chỉ có một bộ.”
“...” Rốt cuộc Tuỳ Ly vẫn cất tiếng hỏi: “Một bộ vốn dành cho ta đó ở đâu?”
Ô Tinh Tinh chớp chớp mắt nói: “Để lại ở núi hoang rồi.”