Tuỳ Ly: “....”
Lúc nàng cho hắn, hắn đã từ chối.
Hiện giờ muốn, ngược lại cũng không thể quay về Bắc Trạch Châu được.
Phía bên kia, Tông chủ Kim Thiền Tông Tế Không thượng sư đang ngồi xếp bằng trong phòng.
Mắt thấy ánh trăng treo trên đầu cành.
Không bao lâu, “cạch” một tiếng, cửa đã mở từ bên ngoài.
“Vãn bối làm phiền.” Giọng nói của người đến rất lạnh lẽo.
Tế Không ngước mắt nhìn, chỉ thấy chàng trai trẻ tướng mạo tuấn tú, đeo kiếm ở ngang eo đang đứng chỗ đó.
“Qua tiểu hữu.” Tế Không thấp giọng nói.
Qua Dạ Tinh tránh ra khỏi vị trí, một người khác sau lưng hắn ta choàng một áo khoác màu đen, chầm chậm đi vào trong cửa. Người đó tháo mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt bên dưới.
Tế Không kinh ngạc nói: “Hóa ra là Kiếm tôn Ninh Dận...”
Trong lúc lão hoà thượng nói chuyện, tay đã ngầm bấm quyết.
Khuôn mặt Ninh Dận anh tuấn, bởi vì chậm chạp chưa giải cổ bạc đầu. Lại thêm lúc phát tác, lại chiến đấu kịch liệt với mấy người của Tùy Ly, hiện giờ lại là biến thành bộ dạng cực kỳ quái dị.
Vừa nhìn đi, chỉ thấy một nữa đã già, đầy nếp nhăn, một nửa còn trẻ, da dẻ nhẵn bóng vẫn khôi ngô.
Ninh Dận cười lạnh một tiếng nói: “Lão hoà thượng không cần ra tay, ta biết các người đều bị Tùy Ly giấu giếm. Hôm nay ta đến đây, là bởi vì tin rằng Kim Thiền Tông ngươi xưa nay công bằng, có thể tìm công đạo cho Kiếm Tông.”
“...Đi vào rồi nói chuyện.”
Ninh Dận nói chi tiết chuyện xảy ra ở Đại Hội Luận Kiếm với Tế Không.
Tế Không nghe xong cau mày nói: “Không thể nào, nàng ta không thể nào là yêu, Vô Tương Tử có qua lại với nàng ta, nếu là yêu, không phải sớm bị Kim Quang thiêu rồi sao?”
Ninh Dận nói: “Trên thế gian này, có lẽ thật sự có yêu có trái tim trong sáng lung linh, còn trong sạch hơn cả con người. Nhưng yêu chính là yêu, không cùng tông tộc với con người, phải bị giết.”
Ninh Dận cũng không nghĩ đến, ông ta trốn đông trốn tây, chớp mắt một cái, đột nhiên Tùy Ly lại phát điên, muốn kết thành đạo lữ với tiểu yêu quái đó.
“Phục Hy Tông là địa vị thế nào? Tùy Ly là địa vị ra sao? Chốc lát tiểu yêu quái đã thành đạo lữ của hắn, thì cũng ngang với nắm giữ hơn nửa lợi ích của Phục Hy Tông. Phục Hy Tông đứng đầu trong giới tu chân, nắm lấy quyền lực của Phục Hy Tông thì cũng ngang với nắm giữ hơn nửa giới tu chân. Sau này nàng ta muốn làm đảo lộn giới tu chân, há không phải chuyện dễ như trở bàn tay?” Ninh Dận nghiêm nghị nói.
Tế Không nghe vậy không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Không sai...
Chính là vì như vậy, cho nên Tùy Ly nhất định không thể kết thành đạo lữ với người. Không chỉ là vì bên trên có thần dụ. Càng vì thân phận, địa vị đặc biệt của Tùy Ly, một khi đạo lữ của hắn nổi lòng gian ác, cả giới tu chân đều phải chịu loạn lớn…
“Ý của ngươi là...” Tế Không lên tiếng.
“Giết nàng ta, một lần và mãi mãi.”
“Không được.” Tế Không lại từ chối trước, ông ta nói: “Ngày mai ta tụng kinh trước, tạm thời xem nàng ta có phản ứng với kinh văn hay không.”
“Lão hòa thượng, nàng ta chỉ cần đóng chặt thất khiếu, dĩ nhiên là không thể nghe thấy ngươi tụng kinh rồi, có tác dụng gì?”
“Vậy cũng không thể giết nàng ta, chuyện này thật sự là gây thù với Phục Hy Tông. “ Tế Không vẫn khăng khăng nói.
“Giết yêu có gì không ổn? Phục Hy Tông lấy lí do gì để kết thù với chúng ta?” Ninh Dận không vui, trong lòng mắng chửi lão đầu trọc này thật sự phiền phức.
Phật tu làm việc chính là hèn nhát như thế.
Mục tiêu của Tế Không chỉ là ngăn cản Tùy Ly kết đạo lữ, hoàn toàn không muốn giết Ô Tinh Tinh.
Nhưng tình cách Tùy Ly dứt khoát, không dễ gì bị người khác làm lay động. Trừ khi Ô Tinh Tinh chết, nếu không còn có cách gì có thể ngăn cản Tùy Ly?
Tế Không cụp mắt xuống, lập tức ngẩng đầu nói: “Kim Thiền Tông có một thần khí, tên là gương Hoa Duyên. Trong đó có ba ngàn đại thế giới. Bọn chúng liên kết quá khứ và tương lai, liên kết đông tây nam bắc, trên dưới cùng mười phương...Theo tương truyền phật tu thượng cổ, là ở trong ba ngàn thế giới lịch luyện, tu hành mười kiếp có thể đạt được viên mãn.”
“Ý của Tế Không thượng sư là...”
Tế Không chắp tay lại, cất tiếng nói: “A di đà phật, chi bằng mới Ô cô nương vào bên trong ba ngàn đại thế giới. Nếu nàng ta hoàn toàn không phải yêu tà, ở trong đó có thể tu phật tu thành viên mãn. Như vậy cũng xem như là thành tựu của nàng ta, cũng không có lỗi với nàng ta. Nếu nàng ta là yêu tà, đi vào trong đó thì dĩ nhiên sẽ tiêu tan. Như vậy, há không phải càng tốt hơn so với trực tiếp giết Ô cô nương sao?”
Ninh Dận cười lạnh trong lòng.
Lão hòa thượng muốn giết người còn vòng vèo như vậy.
Nếu như hiện giờ đối đầu với hai người Tùy Ly, lúc trước ông ta đã thấy được chuyện Tùy Ly không thay đổi sắc mặt, đảo lộn trắng đen, lún sâu vào đường cùng.
Bản thân trực tiếp đối đầu, đúng là cách này không thể làm được.
Nhưng mà không việc gì...Một khi Tế Không đã nói như vậy.
Trong lòng Ninh Dận đã có cách càng độc hơn.
Ông ta không chỉ muốn giết Ô Tinh Tinh, còn muốn dày vò Tùy Ly.
Ông ta đã từng vì để giải cổ bạc đầu, lại lặng lẽ quay về Bắc Trạch Châu, sau đó tìm được người cùng tộc của A Tiếu, nhốt hết tất lại, chỉ vì để giải cổ.
Lúc đó tộc nhân của A Tiếu đều nói, cổ này chỉ có người hạ cổ mới có thể giải.
Nhốt lũ phế vật nhiều năm như vậy...cuối cùng có thể dùng được rồi.
Hiện giờ không phải sắp kết lữ sao?
Sao ông ta không ở trên thân của hai người, cũng trồng xuống cổ bạc đầu?
Lại liên kết với Tế Không khuyên Ô Tinh Tinh vào gương Hoa Duyên.
Một khi đã vào, Ô Tinh Tinh đừng nghĩ sống trở ra.
Nếu như nàng chết, Tùy Ly cũng chết. Cứ cho nàng không chết, Tùy Ly cũng phải gánh chịu nỗi đau khổ giống với ông ta.