Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 185

Chương 185 -
Chương 185 -

Đến lúc ông ta lại vạch trần thân phận của Ô Tinh Tinh, Phục Hy Tông chỉ cho rằng Ô Tinh Tinh hạ cổ Tùy Ly xong thì biến mất, tất nhiên sẽ giận dữ.

Đến lúc đó e là Tùy Ly cũng sẽ chán ghét nàng.

Lúc đó, dĩ nhiên ông ta có thể tẩy sạch oan khuất.

Nếu như sau chuyện này, nguyên khí của Tùy Ly bị tổn hại. Có lẽ còn có thể thừa cơ làm tổn hao uy phong của Phục Hy Tông.

Tông môn nhỏ trong giới tu chân, cũng khổ vì uy phong của Phục Hy Tông đã lâu rồi.

Một khi Phục Hy Tông mất đi danh tiếng đại tông đệ nhất, đến lúc đó giới tu chân lập tức trở nên đặc sắc rồi…

Ninh Dận ngẩng đầu nói: “Vậy nghe theo Tế Không thượng sư.”

Tế Không gật đầu.

Hai người trao đổi ánh mắt, nhưng suy nghĩ lại không giống nhau.

Rất nhanh đã đến ngày hôm sau.

Khách khứa đều đã sắp đến rồi.

Lúc này tất cả mọi người đều đã biết, vị đạo lữ mà Tùy Ly đạo quân muốn kết là đến từ Vô Cực môn

Mọi người đều nhịn không được thì thầm thảo luận, sao mà chưa từng nghe qua Vô Cực môn đó chứ?

Chỉ có người đi qua Đại Hội Luận Kiếm mới có thể khẩn thiết nói với bọn họ: “Là Ô cô nương sao? Ta thấy qua rồi. Vô cùng xinh đẹp. Vô Tương Tử đã kết thiện duyên với nàng ấy.”

“Không chỉ Vô Tương Tử? Trước đây bọn ta bị vây trong bí cảnh của Kiếm mộ, cũng là nhờ Ô cô nương mới sống tiếp được.”

Cũng có người lặng lẽ bàn luận.

“Hành động này của Phục Hy Tông chẳng lẽ vì để độc chiếm những thanh kiếm tìm được trong Kiếm mộ sao?”

“Sao Phục Hy Tông lại không phóng khoáng như vậy?”

Vô Tương Tử nghe thấy khẽ cau mày.

Lúc này Tế Không giao cho hắn ta một vật nói: “Vật này là làm quà mừng kết lữ của đạo quân và Ô cô nương, ngươi đã quen biết Ô cô nương, vậy giao cho ngươi tặng cho nàng. Chỗ đạo quân, chỉ tặng một đạo phù là được.”

Vật này bọc bằng vải.

Sau khi Vô Tương Tử nhận lấy, nhịn không được hỏi: “Đây là vật gì?”

“Một pháp khí.”

Vô Tương Tử mở ra, chỉ thấy bên dưới là một mặt gương, viền gương được chạm khắc các loại hoa của phật như Ưu Đàm Bạt La, Đại dũng kim liên, vô cùng đẹp mắt.

Mặt gương này còn sáng hơn hơn gương bình thường rất nhiều, soi ra tỉ mỉ hình dáng của người soi.

Chắc là nữ nhân đều thích loại lễ vật như vậy.

Vô Tương Tử lập tức gật đầu.

---

A Tiếu tìm thấy Ô Tinh Tinh ở bên cạnh linh tuyền.

Nàng ấy cười nói: “Biết ngay là ngươi ở chỗ này.” Nhìn thấy Ô Tinh Tinh, A Tiếu không tự giác mà nhẹ nhàng thở ra.

Ô Tinh Tinh quay người nhìn nàng ấy, làn váy bị linh tuyền thấm ướt cũng không quan tâm.

“A Tiếu, sao ngươi lại không cùng ở đây tu luyện với ta vậy?” Ô Tinh Tinh hỏi nàng ấy.

A Tiếu thở dài trong lòng.

Ô Tinh Tinh vô tư ngây thơ, không có một chút gánh nặng nào, ở trong đại tông môn như Phục Hi Tông mà lại tự nhiên như vậy. Thậm chí bởi vì nơi đây linh khí nồng đậm, nàng lại càng cảm thấy như cá gặp nước, vô cùng thích.

A Tiếu thì lại khác. Việc nàng ấy biến thành yêu quái, vốn dĩ không phải xuất từ tự nguyện, đương nhiên cũng không có chấp niệm gì với con đường tu luyện. Nếu không phải gặp Ô Tinh Tinh, chỉ sợ có khi nàng ấy đã sớm chết rồi.

A Tiếu đè lại suy nghĩ rối ren trong đầu, ngồi xuống ở bên cạnh Ô Tinh Tinh, cũng hồn nhiên không quan tâm bùn đất ở phía dưới.

Nàng ấy nói: “Hình như hôm nay ta nhìn thấy người trong tộc của ta.”

Ô Tinh Tinh kinh ngạc quay đầu lại: “Hả? Nhưng mà… Không phải là bọn họ nên ở Bắc Trạch Châu sao?”

“Đúng vậy, cho nên có khi là ta nhìn lầm.” A Tiếu đáp lại, nhưng trên mặt không giấu được sự cô đơn.

Nàng ấy nói: “Ta cũng không dám đi lên để cẩn thận phân biệt, ta mất tích đã nhiều năm như vậy, dù là ở Bắc Trạch Châu cũng không có mặt mũi nào mà gặp bọn họ…”

Sau đó nàng ấy lắc đầu, nói: “Chắc là ta nhìn lầm rồi. Bọn họ cũng không phải yêu, sao có thể sống lâu như vậy cơ chứ?”

Ô Tinh Tinh chỉ vào bản thân mình nói: “Ta cũng không có tộc nhân, ta và ngươi là cùng một tộc nha.”

A Tiếu mím môi, lúc này trên mặt mới xuất hiện một chút ý cười.

Có lẽ là vì đã xua tan cảm xúc thấp thỏm khó an trong lòng, A Tiếu chuyển chủ đề nói: “Qua hai ngày nữa, ngươi sẽ phải cử hành đại điển kết lữ cùng Tùy Ly đạo quân, ngươi không căng thẳng sao?”

“Sau khi cử hành đại điển kết lữ, sẽ có thể song tu danh chính ngôn thuận sao?” Ô Tinh Tinh hỏi ngược lại.

Nhất thời A Tiếu dở khóc dở cười: “Được rồi, xem ra ngươi chỉ quan tâm cái này, đâu có căng thẳng chút nào đâu?”

Nàng ấy thấp giọng nói: “Hôm nay ta nhìn thấy, đại điển kết lữ sẽ được cử hành ở Thiên Ba Đài của chủ phong. Yến hội đều đã chuẩn bị xong. So với những gì chúng ta làm ở núi hoang lúc ban đầu, phải khí phái hơn nhiều.”

Ô Tinh Tinh lại nói: “Không đủ đỏ, ta không thích.”

A Tiếu nghe xong, lại là một trận dở khóc dở cười.

Đại điển kết lữ được bày bố như vậy, người khác mong cũng không mong được?

Ở thế gian khi người phàm thành thân cử hành hôn lễ, thì không có chút ước thúc thực tế nào. Kết lữ thì khác. Tu đạo tu tâm. Nếu tương lai muốn ruồng bỏ đạo lữ, chỉ sợ sẽ phải chịu tra tấn của Thiên Đạo và tâm ma.

Huống chi Phục Hi Tông có địa vị thế nào kia chứ?

Kết làm đạo lữ với Tùy Ly, cũng có nghĩa là sau lưng có một Phục Hi Tông làm hậu thuẫn.

Chỉ sợ là, có một ngày Phục Hi Tông sẽ vạch trần thân phận của Ô Tinh Tinh…

Thôi, không nghĩ nữa.

Nếu Tùy Ly đã dám làm việc này, chắc chắn đã nghĩ kỹ hậu quả rồi.

Có hậu trường như vậy, tiểu yêu quái cũng có thể tiếp tục nghênh ngang…

Lúc này Tùy Ly mới bước ra từ trong đại điện.

Hắn không cần thiết phải về động phủ, cũng biết được hẳn là lúc này động phủ trống không. Hắn lập tức tới bên cạnh linh tuyền.

Bình Luận (0)
Comment