Bản năng A Tiếu thấy sau lưng chợt lạnh, vội quay đầu lại nhìn xem thì nhìn thấy Tùy Ly.
“Khi nào trở về?” Tùy Ly hỏi Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh lưu luyến nhìn chằm chằm linh tuyền nói: “Ta còn chưa hút đủ linh khí.”
Chờ nàng hút đủ thì lại say linh khí.
Tùy Ly nhàn nhạt nói: “Bây giờ động phủ kia của ta đã bị nhét đầy.”
“Hả? Cái gì nhét đầy?” Ô Tinh Tinh cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi.
“Các tông môn đưa lễ vật tới.”
Lúc này Ô Tinh Tinh mới đột nhiên xoay đầu qua: “lễ vật nhiều như vậy luôn ư?”
“Ừ.”
Ô Tinh Tinh nhìn linh tuyền, lại có chút thèm lễ vật.
Nàng suy nghĩ, nói: “Có những gì thế? Ngươi đi xem rồi lại nói cho ta được không?”
“Nàng không muốn tự tay mở sao?” Giọng nói của Tùy Ly vẫn nhàn nhạt như cũ, bất động thanh sắc mà dụ tiểu yêu quái.
Ô Tinh Tinh do do dự dự, cuối cùng vẫn động lòng.
Không phải ai cũng có thể đến động phủ của Tùy Ly, A Tiếu thấy thế, cũng tự giác mà rời đi trước.
Nếu muốn ở lại Phục Hi Tông lâu dài… Nàng ấy cũng nên tìm được phương thức sinh hoạt phù hợp với bản thân mình mới được.
Ô Tinh Tinh và Tùy Ly cùng nhau trở lại động phủ, vào cửa mới biết lời nói của Tùy Ly cũng không phải là khoa trương.
Phục Hi Tông là đệ nhất đại tông, cho dù là tông môn lớn hay nhỏ đương nhiên đều phải cho đủ thể diện.
Cho nên lễ vật được đưa tới nhiều đến mức muốn mệnh.
Ô Tinh Tinh quay đầu hỏi Tùy Ly trước: “Nơi này có còn người nào khác không?”
Tùy Ly: “Đều trở về hết rồi, nơi đây chỉ có hai người ta và nàng.”
Ô Tinh Tinh “Hưu” một cái liền hóa thành nguyên hình, bốn cái chân tuyết trắng dẫm lên mặt đất, cứ như vậy đâm đầu vào giữa đống lễ vật, còn đâm đổ một đống hộp.
Tiểu yêu quái hồn nhiên không màng gì cả.
Nàng lắc lắc đuôi to, vui vẻ lăn tròn một cái giữa đống lễ vật, bụng cũng quay ngược lên trời.
Tùy Ly: “…”
Ngược lại cũng không chê cộm mông.
Hắn chậm rãi đi đến phía trước, ngồi xổm xuống, vươn tay sờ soạng chóp đuôi của tiểu yêu quái.
Đã mấy ngày rồi hắn chưa sờ…
Ai biết Tùy Ly vừa mới giơ tay ra, Ô Tinh Tinh lại xoay người lăn một cái, lập tức làm cho một đồ vật tròn tròn bị đổ.
Ô Tinh Tinh theo bản năng, dùng móng vuốt cào vật tròn kia, chơi một lát.
Tùy Ly: “…”
Hắn không sờ được cái đuôi của nàng, cảm giác mềm mại ở đầu ngón tay chợt không còn, trong lòng không tự giác có một chút khó chịu.
Bên này linh khí trộn lẫn với mùi của tiền tài, chui vào trong mũi của Ô Tinh Tinh.
Nàng không bao giờ ghét bỏ đại điển kết lữ này nữa!
Cái này tốt hơn hôn lễ ở nhân gian rất nhiều! Khách khứa Tùy Ly mời đến đều thật là hào phóng mà… Không giống như là những đại yêu tiểu yêu mà nàng mời lúc trước, lễ vật thì không đưa cái gì, ngược lại còn uống ké thật nhiều rượu ngọc tủy của nàng!
Bây giờ ngẫm lại, Ô Tinh Tinh vẫn còn có một chút đau lòng.
Bụng Ô Tinh Tinh chạm xuống đất, dựa vào bên trên một cái thảm, lười biếng mà nâng lên móng vuốt, nhẹ nhàng cào một cái là cắt mở được khoá trên những lễ vật kia.
Chỉ là thật sự quá nhiều…
Ô Tinh Tinh nâng móng vuốt cũng mệt mỏi.
“Tại sao không động nữa?” Tùy Ly hỏi.
Chân sau của tiểu yêu quái chạm đất, nâng thân thể lên, hai chân vươn ra, vẽ cái vòng cho hắn xem.
Tùy Ly đến gần ngồi xổm xuống, một tay bắt lấy móng vuốt của nàng, còn bình tĩnh mà ấn vào đệm thịt của tiểu yêu quái một cái.
Rồi sau đó Tùy Ly mới nói: “Quá nhiều, không mở hết được sao?”
Ô Tinh Tinh gật đầu.
“Ta dạy cho nàng một cách nhé.”
Tai nhọn của Ô Tinh Tinh run lên, nhất thời dựng thẳng đứng.
“Đại tông môn ra tay hào phóng, tất nhiên lễ vật tặng đến không phải vật phàm. Nàng hãy mở mấy món của đại tông môn trước. Còn lại, cứ từ từ mở từng ngày từng ngày một.”
Ô Tinh Tinh nâng hai móng vuốt lên, chạm vào một cái hộp ở một bên.
“Không biết làm sao để phân biệt cái nào là tông môn đưa tới?” Tùy Ly lên tiếng.
Ô Tinh Tinh lại gật đầu.
Tùy Ly: “Danh mục quà tặng cần dùng ở trên đại điển kết lữ, trước mắt không có. Nhưng mà cũng có một cách dạy nàng làm thế nào để phân biệt. Trên mỗi lễ vật, tất nhiên sẽ có ấn ký tông môn này lưu lại. Ta dạy cho nàng làm thế nào để phân biệt ký hiệu của tông môn.”
Ô Tinh Tinh liên tục gật đầu, lại lấy móng vuốt móc vạt áo của hắn một cái.
A, kẹo sợi vải trên áo ra rồi.
Ô Tinh Tinh không ngờ móng vuốt của mình có uy lực như vậy, nàng ngượng ngùng rụt lại, chỉ là vỗ vị trí phía sau Tùy Ly.
“Muốn ta ngồi?” Tùy Ly hỏi.
Ô Tinh Tinh gật đầu.
Tùy Ly lớn lên ở Phục Hi Tông, túi trữ vật đầy các loại pháp bảo, để cho hắn lưu lạc hoang dã cũng không đến mức ngồi trên mặt đất.
Hắn rũ mắt nhìn bàn chân đang vỗ mặt đất của tiểu yêu quái, mới phẩy vạt quần áo một cái, ngồi xuống.
Dù là như thế, hắn cũng vẫn không mất khí thế.
Tùy Ly bắt đầu chọn hộp từ bên ngoài: “Đây là của Pháp m Môn.”
“Đây là của Tố Tâm Các.”
“Đây là của Kiếm Tông…”
Thứ Pháp m Môn tặng, chính là một quyển sách kinh phật bằng vàng đã được khai quang. Ô Tinh Tinh vừa mới mở món này ra, Tùy Ly đã nhíu mày đánh bay đồ vật kia ra ngoài.
Ô Tinh Tinh nóng nảy, đang muốn đi bắt lấy, sau đó bị Tùy Ly đè lại mông mèo một cái.
Tùy Ly: “Sợ vật ấy sẽ làm nàng bị thương.”
Lúc này Ô Tinh Tinh mới không đuổi theo lấy lại nữa.
Tay Tùy Ly cũng thôi không dùng sức nữa, lúc này mới cảm thấy ấn vào chỗ không ổn lắm.
Hắn không dấu vết mà quay mặt đi, nói: “Mở của Tố Tâm Các đi.”
Ô Tinh Tinh ủn mông, đuôi to còn quét qua đầu gối của Tùy Ly.
Quét đến mức lòng người ta cũng cảm thấy hơi ngứa một chút.
Rất nhanh Ô Tinh Tinh đã mở ra lễ vật của Tố Tâm Các.