Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 187

Chương 187 -
Chương 187 -

Trong hộp, bày hai thanh như ý một vàng một ngọc, bên trên có khắc phù văn.

Tùy Ly nói: “Là pháp khi phòng thân, hai cái có thể cộng minh. Nói cách khác, nếu một cái trong đó bị thương, một cái khác sẽ có động tĩnh ngay.”

Tùy Ly cảm thấy vật này vừa lúc có tác dụng.

Hắn đang nghĩ ngợi nên làm thế nào để lưu lại ấn ký ở trên người Ô Tinh Tinh, mới tiện cho việc khi nàng xảy ra chuyện, hắn cũng có thể lập tức phát hiện ra ngay. Như vậy thì có thể tránh khỏi giống như lần trước, bị Quý Viên kia lặng yên không một tiếng động mà bắt đi.

Ô Tinh Tinh chỉ vào như ý bằng ngọc, lại chỉ vào như ý bằng vàng.

Tùy Ly: “Muốn hỏi vì sao một cái là vàng? Một cái là ngọc?”

Ô Tinh Tinh gật đầu, thầm nghĩ ngày ấy lễ phục được đưa đến, bày hai cái đầu quan (mũ đội đầu), cũng là một cái làm bằng ngọc, một cái đúc từ vàng.

“Đây là phá không ngọc, đây là bổ thiên kim. Một phá một bổ, một ngọc một kim (vàng), mang ý nghĩa duyên trời tác hợp, kim ngọc lương duyên.” Tùy Ly nói.

Ô Tinh Tinh bừng tỉnh đại ngộ.

Nàng giơ tay đặt móng mèo lên như ý bằng vàng, ừm, cái này chính là của nàng.

Trên như ý bằng vàng hiện lên một vài điểm đen cực kỳ nhỏ.

“Từ từ.” Tùy Ly đè lại móng vuốt của nàng.

Ô Tinh Tinh: Hả?

Tùy Ly nhìn chăm chú lại lần nữa, lại không thấy điểm đen gì, như ý bằng vàng kia bởi vì còn chưa nhận chủ, thậm chí bên trên chẳng cảm giác được một chút pháp lực và linh khí nào.

Tùy Ly rũ mắt, lấy một tấm khăn tay từ trong túi trữ vật ra, lót ở đầu ngón tay, rồi sau đó mới cầm lấy thanh như ý bằng ngọc kia.

Cũng là không có pháp lực và linh khí dao động.

Cũng không hề thấy điểm đen kia.

Tùy Ly buông như ý bằng ngọc xuống, nghĩ chắc Tố Tâm Các cũng không dám có tâm tư mưu hại gì.

Trừ khi người của Yêu tộc xen lẫn trong tu sĩ chính đạo… Nhưng nếu là như thế, bọn họ đi vào đại môn của Phục Hi Tông bằng cách nào?

Ô Tinh Tinh và A Tiếu đều là bởi vì đi theo người của Phục Hi Tông, mới tránh thoát đại trận sơn môn của Phục Hi Tông.

“Lấy máu là có thể nhận chủ.” Tùy Ly nói.

Ô Tinh Tinh nghe tiếng, nhảy vào vòng ôm của Tùy Ly một cái. Tùy Ly không chút nghĩ ngợi nâng nàng lên.

Sau đó tiểu yêu quái nhẹ nhàng dẫm lên cánh tay của hắn, mượn lực một cái, lại nhét móng vuốt của mình vào miệng của hắn.

Tùy Ly: “…”

Ô Tinh Tinh giật giật móng vuốt, ý bảo hắn nhanh cắn một cái đi, nàng có thể lấy máu được rồi.

Tùy Ly: “……”

Hắn giật giật môi, hàm răng cà vào thịt lót của tiểu yêu quái. Đúng là đã cắn ra máu rồi. Nhưng miệng Tùy Ly cũng dính đầy lông.

Tiểu yêu quái cũng không nhịn được mà phát ra tiếng “Meo meo” từ trong cổ họng, sau đó nàng ngẩng đôi mắt mèo ngập nước lên, nhìn chằm chằm vào Tùy Ly một chút.

Cái nhìn này, làm đầu ngón tay Tùy Ly có chút ngứa ngáy.

Muốn, xoa nàng.

Ô Tinh Tinh đâu quan tâm hắn suy nghĩ cái gì, nàng nhanh chóng dùng móng vuốt vỗ lên như ý bằng vàng.

Tùy Ly cắn quá nhẹ.

Chậm một chút nữa thì máu cũng khô rồi.

May mà máu chảy ra trong giây lát đã dung nhập vào như ý bằng bàng, trên như ý bằng vàng hiện lên kim quang, rất nhanh Ô Tinh Tinh có thể cảm giác được, nàng có thể điều động vật ấy tùy tâm sở dục.

Ô Tinh Tinh vui vẻ quay đầu lại một cái, nghênh ngang đạp lên đầu gối của Tùy Ly, nâng tay của hắn lên, há miệng cắn xuống, răng nanh đâm thủng da trên ngón tay Tùy Ly.

Tùy Ly chỉ giật giật mí mắt, không nói cái gì hết, cũng không ngăn tiểu yêu quái lại.

Hắn kệ cho nàng ôm lấy ngón tay hắn, đè lên như ý bằng ngọc một chút.

Trên như ý bằng ngọc hiện lên bạch quang, như thế cũng coi như nhận chủ rồi.

Tùy Ly nhắm mắt cảm nhận một lát.

Cũng vẫn không cảm nhận ra nửa điểm khác thường…

Rất nhanh Ô Tinh Tinh cũng mất đi hứng thú với thứ này, quay đầu đi mở thứ khác.

Cũng không biết lại liên tục mở bao nhiêu cái, Ô Tinh Tinh lại cảm thấy mệt mỏi, liền lười biếng mà ngáp một cái, ngoẹo đầu, dựa vào bên đầu gối của Tùy Ly ngủ mất.

Tùy Ly giơ tay vuốt lông mèo.

Không biết qua bao lâu.

Hắn mới như là không nhịn được nữa, lén lút, nhẹ nhàng, không thay đổi sắc mặt mà… Hôn móng vuốt của tiểu yêu quái.

Chỉ hôn một chút, hắn lại lập tức thẳng lưng lên, vẫn là Tùy Ly đạo quân lạnh nhạt, cao cao tại thượng kia.

……

Lại là một ngày qua đi.

Hôm nay Diệp Chỉ Quân đợi ở dưới linh tuyền một hồi lâu, cũng không thấy bóng dáng của Ô Tinh Tinh.

Sao hôm nay mèo lại không đến linh tuyền?

Diệp Chỉ Quân lạnh như băng mà nhíu mày lại, phi thân ra từ phía dưới thác nước.

Nàng ấy vừa đi ra ngoài, còn vừa giơ tay sờ đầu.

Ừm.

Rất tốt, không trọc.

Khi Diệp Chỉ Quân tìm được Ô Tinh Tinh, Ô Tinh Tinh đang ngồi trong Dục Tuyết Đình ở chủ phong nói chuyện với Vô Tương Tử.

“Hôm nay ta gặp Qua Dạ Tinh.” Vô Tương Tử nói.

“Hả?”

“Ta nói chuyện với hắn, hắn lại giống như là không nghe thấy. Chắc là hắn dốc hết sức vực Kiếm Tông dậy, cũng có chút vất vả.”

Diệp Chỉ Quân nghe thấy thấy âm thanh, cũng nhìn thấy ở chỗ kia có một đoàn kim quang đang ngồi.

Sao lại là tiểu đầu trọc này nữa?

Diệp Chỉ Quân lạnh như băng chau mày, dừng chân không đi về phía trước nữa.

“Vậy ngươi đi hỏi hắn một chút xem, ừm, nếu mà hắn nói mệt. Ngươi hãy niệm kinh Phật cho hắn nghe một chút…” Ô Tinh Tinh dựa vào cạnh bàn, thấp giọng nói.

“Như vậy sao?” Vô Tương Tử ngơ ngẩn nói.

Ô Tinh Tinh gật đầu: “Không phải bạn bè nên là như thế sao? Đói bụng thì đưa đồ ăn. Mệt mỏi thì dỗ dành một chút.”

Trước giờ Vô Tương Tử cũng chưa từng kết bạn gì cả, tuy quen biết với Qua Dạ Tinh từ sớm, nhưng cũng chỉ là nói chuyện được mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment