Hắn ta ngơ ngẩn đáp lại, nói: “Ta ghi tạc trong lòng. Ừ, đúng rồi, cái này…”
Vô Tương Tử vội lấy một vật ra từ trong túi trữ vật, đẩy đến trong tay Ô Tinh Tinh: “Đây là tặng ngươi, chúc mừng ngươi và Tùy Ly đạo quân kết làm đạo lữ. Sư tổ của ta nói là một món pháp khí. Nhưng mà ta lặng lẽ điều tra rồi, trên đó lại có một xíu hơi thở của thần, nghĩ chắc cũng là một thứ tốt.”
Vô Tương Tử cũng không bủn xỉn mà giao thứ tốt như vậy cho Ô Tinh Tinh.
Hai tròng mắt của Ô Tinh Tinh sáng lên, chạm vào trên pháp khí kia.
Cách một tầng vải hơi mỏng.
Ừm sờ thấy tròn tròn, là gương sao?
“Diệp cô nương?” Lúc này Vô Tương Tử mới chú ý tới bóng dáng của Diệp Chỉ Quân.
Diệp Chỉ Quân là người lãnh khốc.
Vì nguyên nhân trời sinh mắt mù, càng có vẻ trong mắt không có người khác hơn cả Tùy Ly.
Nghe thấy giọng nói của Vô Tương Tử, nàng ấy cũng chỉ gật đầu nhẹ một cái, cũng không nói chuyện.
“Diệp cô nương tới tìm Ô cô nương sao?” Vô Tương Tử hỏi.
Diệp Chỉ Quân không nói gì.
Lòng Vô Tương Tử sinh cảnh giác: “Diệp cô nương có chuyện gì sao?”
Diệp Chỉ Quân nhận thấy đoàn kim quang kia trở nên càng mãnh liệt hơn một chút, như là có địch ý với nàng ấy.
Lúc này nàng ấy mới động bước chân, bước lên bậc thang, đi vào trong Dục Tuyết Đình.
Nàng vươn tay ra, thả một quả cầu tròn vo bằng cỏ ở trước mặt Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh nuốt nước miếng theo bản năng, muốn đi lên cắn, lại nhịn xuống.
“Cho ngươi.” Diệp Chỉ Quân nói.
Vô Tương Tử không nhịn được lẩm bẩm trong lòng, nào có ai lấy quả cầu bằng cỏ tặng người ta?
Ô Tinh Tinh lại nheo mắt lại, cười đến mức thấy răng không thấy mắt.
Nàng cầm lấy quả cầu kia: “Ừm, ta thích lắm.”
Vô Tương Tử thấy thế, không khỏi cười.
Ô cô nương thật sự là dễ thỏa mãn.
Vô Tương Tử quay đầu nhìn Diệp Chỉ Quân, nghĩ chắc có lẽ nàng ấy còn có chuyện muốn nói với Ô Tinh Tinh, nơi này vốn chính là địa bàn của Phục Hi Tông, hẳn là Diệp cô nương sẽ không có ác ý gì hết…
Vô Tương Tử đứng dậy nói: “Ta đây đi tìm Qua Dạ Tinh trước.”
Ô Tinh Tinh gật đầu: “Ừ ừ ừ.”
Đi nhanh đi.
Đi rồi, đều đi rồi, nàng sẽ có thể gặm quả cầu này.
Miệng Ô Tinh Tinh chảy cả nước miếng.
Vô Tương Tử xoay người rời đi.
Diệp Chỉ Quân lại không động đậy, nàng ngồi xuống ở đối diện Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh: “Đại sư tỷ không đi sao?”
Diệp Chỉ Quân:?
Diệp Chỉ Quân: “Ngươi gọi ta là đại sư tỷ?”
Ô Tinh Tinh liếm liếm miệng, nhỏ giọng nói: “Không phải gọi là như vậy sao? Bọn họ đều gọi như vậy…”
Diệp Chỉ Quân: “Ừ, không sao.”
Diệp Chỉ Quân không giỏi nói chuyện, dứt lời thì không mở miệng thêm nữa.
Nàng ấy ngồi ở chỗ kia, giống y như một cây cột bị đóng băng lại.
Ô Tinh Tinh không chờ được.
Nàng đành phải lặng lẽ cúi đầu xuống, ngửi ngửi quả cầu bằng cỏ.
Ưm, là mùi hương quen thuộc này… Mùi hương khiến cho nàng nàng chảy nước miếng…
Ô Tinh Tinh miễn cưỡng nhịn xuống, sợ lộ nguyên hình trước mặt người khác.
Vì thế nàng cất quả cầu kia đi, ngược lại mở lễ vật Vô Tương Tử cho nàng ra.
Vừa mở tấm vải ra.
A, quả nhiên là một cái gương.
Chỉ trong nháy mắt, thứ Diệp Chỉ Quân nhìn thấy trước tiên lại là một ánh sáng màu vàng được bao bọc bởi mây màu tía xông lên tận trời, vọt ra từ mặt tấm gương.
“Thứ gì?!” Diệp Chỉ Quân quát lạnh một tiếng, đồng thời vươn tay ra, đè lên mu bàn tay của Ô Tinh Tinh một cái.
Ồ, tay của mèo, tay mèo (?﹃?)
Không chờ Diệp Chỉ Quân nhân cơ hội sờ đến đệm thịt của mèo.
Mây tía và kim quang kia cũng hợp lại một chỗ, đồng thời nuốt hai người các nàng đi vào.
Trong Phật giáo có ba nghìn thế giới vô biên.
Ba nghìn thế giới vô biên có dục giới, □□, vô □□, nếu có phật tu vào trong đó tu luyện, tiến vào luân hồi đầu tiên, đó là lấy thân thể phàm thai vào dục giới.
Dục giới có dâm dục, tình dục, sắc dục, thực dục.
Trải qua đủ loại, tu tâm viên mãn, mới có thể thoát thai vào □□.
Hoa văn ánh sáng trên mặt kính kia, chuyển động một vòng dọc theo ưu đàm bà la - hoa của Phật, mới biến mất không thấy nữa.
Trong đại điện bên này.
Tùy Ly đang nói chuyện cùng tông chủ Phục Hi Tông Nghệ Thăng đạo tôn, bỗng dưng cảm thấy ngực cứng lại, như là phản ứng theo bản năng của con người khi chấn kinh cực độ.
Nghệ Thăng đạo tôn thấy thần sắc của hắn không đúng, vội ngừng nói lại, hỏi: “Là vết thương ẩn chưa lành ư?”
Tùy Ly: “Không phải, là… Hoảng hốt.”
Hai chữ này thốt ra từ trong miệng hắn, ít nhiều có chút quái dị.
Nghệ Thăng đạo tôn cũng khựng lại.
Tùy Ly đâu có tim chứ?
Sao mà lại hoảng?
Là bởi vì tác dụng sau khi như ý vàng và ngọc tương liên mang đến sao?
Tùy Ly không dấu vết mà nhíu mày lại, trước mặt Nghệ Thăng đạo tôn, lấy như ý bằng ngọc ra mà không che dấu chút nào, lấy thứ này tìm tung tích của Ô Tinh Tinh.
Tam trưởng lão thấy thế không khỏi nói: “Như thế nào? Lại sợ Ô cô nương lạc mất? Ở trên địa bàn của Phục Hi Tông, sao Ô cô nương lạc mất được?”
Tùy Ly không lên tiếng.
Lúc này Tứ trưởng lão ở một bên cũng không nhịn được cảm thán nói: “Có đạo lữ rồi, quả thật là khác biệt lớn.”
Tam trưởng lão: “Đếm hết trên dưới Phục Hi Tông, bây giờ cũng chỉ có một mình Tùy Ly sư điệt là có đạo lữ.”
EQ thấp thì nói là, toàn bộ Phục Hi Tông đều là độc thân.
Chỉ có mỗi một mình Tùy Ly là có thê tử.
Lúc này những người còn lại cũng không khỏi âm thầm gật đầu, phụ họa lời của Tứ trưởng lão và Tam trưởng lão từ tận đáy lòng.
Mà lúc này, Tùy Ly điều khiển như ý bằng ngọc xong cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hắn nói: “Tố Tâm Các tặng một đôi như ý vàng và ngọc…”
Tam trưởng lão: “Như thế nào? Như ý bằng vàng kia là ở chỗ Ô cô nương đúng không?”