Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 189

Chương 189 -
Chương 189 -

Tùy Ly: “Vâng, nhưng trước mắt, như ý bằng vàng không có phản ứng.”

Sắc mặt Tam trưởng lão khẽ thay đổi: “Sao lại thế? Ai có thể bắt Ô cô nương đi từ Phục Hi Tông chứ?”

Giờ phút này Tam trưởng lão còn biểu hiện gấp gáp hơn cả Tùy Ly.

Vừa nãy ông ta còn đang suy nghĩ, lần này nếu như Ô cô nương cũng có thể biến mất, ông ta sẽ lấy đầu mình xuống cho Tùy Ly đá.

Tam trưởng lão đứng lên một cái, quay đầu phân phó đệ tử rằng: “Đi tìm tung tích của Ô cô nương.”

“Tìm cả A Tiếu, Vô Tương Tử… Có thể nàng ở cùng một chỗ với bọn họ.” Tùy Ly cũng chậm rãi đứng lên.

Dẫu sao đại trận của Phục Hi Tông cực kỳ đáng tin cậy, trừ khi là yêu ma liên thủ xâm lấn… Nhưng cho dù là như thế, cũng không lý nào có thể lặng yên không một tiếng động bắt người đi mất.

Cho nên lúc này mọi người đều còn không hoảng loạn nhiều cho lắm.

Đến khi biết được từ trong miệng Vô Tương Tử, vừa nãy bọn họ mới gặp nhau ở Dục Tuyết Đình.

Tùy Ly dẫn người đi vào Dục Tuyết Đình.

Trong đình trống không, chỉ còn lại có một quả cầu đan bằng cỏ, bị gió mạnh thổi một cái, nó lại nhẹ nhàng lăn một chút ở trên bàn đá.

Vô Tương Tử ngơ ngác nói: “Trở về rồi sao? Không… Không đúng.” Hắn ta lập tức phủ định bản thân mình ngay.

Vô Tương Tử nói: “Cái này là Diệp cô nương tặng cho Ô cô nương, khi Ô cô nương cầm đến tay có nói rất thích. Nếu đã thích, sao có thể để lại nơi này chứ?”

“Chỉ Quân đã tới?” Tam trưởng lão nhíu mày, thầm nghĩ đây là có chuyện gì?

Tính tình Diệp Chỉ Quân lãnh khốc, sao lại tặng lễ vật cho Ô cô nương cơ chứ? Nhưng mà với tính tình của nàng ấy, cũng không có khả năng là lòng sinh ác ý!

“Tìm tiếp đi.” Tùy Ly trầm giọng nói.

“Từ từ…” Vô Tương Tử luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hắn ta hít một hơi rồi nói: “Đạo quân, nơi này còn thiếu một vật. Nếu như thứ này bị để lại, vậy cái gương lúc trước ta tặng cho Ô cô nương cũng phải bị để lại mới đúng.”

“Gương?”

“Phải, là lễ vật cho đạo quân và Ô cô nương, một pháp khí bình thường.”

Tùy Ly mơ hồ cảm thấy bắt được gì đó, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra manh mối rõ ràng hơn.

Động tĩnh tìm người trong Phục Hi Tông khó tránh khỏi lớn một chút.

Ngày hôm nay, người của các tông môn khác cũng mơ hồ biết được, hình như đã xảy ra chuyện gì đó…

Lúc này A Tiếu vội vàng tới đây: “Sao lại không thấy A Tinh đâu?”

Nàng ấy cau mày, đáy mắt mang theo vẻ nôn nóng.

Giọng nói của A Tiếu vừa dứt, bước chân đột nhiên khựng lại.

Nàng ấy nhìn chằm chằm vào Tùy Ly, giọng nói kinh hãi: “Tại sao trên người đạo quân lại có mùi hương của cổ?”

Người của Phục Hi Tông đều không hiểu ra sao.

Có mùi hương của cổ? Mùi trên người đạo quân sao?

Ngược lại Tùy Ly đã nhanh chóng phản ứng lại được A Tiếu đang nói cái gì: “Ngươi nói trên người ta có cổ?”

“Vâng, vâng…”

Tuy rằng tu sĩ lợi hại, nhưng cũng đều không phải là thông hiểu, am hiểu vạn sự vạn vật.

Như cổ độc này, tuy rằng lúc trước A Tiếu là người, nhưng nàng lại cực kỳ tinh thông việc này.

Cổ không phải tà, không phải ma, cũng không phải yêu, càng không lây dính một chút linh khí hay pháp lực nào, tu sĩ hoàn toàn không thể nào phát hiện.

Sắc mặt A Tiếu đại biến.

Nàng ấy… Nàng ấy không nhìn lầm sao? Thế mà tộc nhân của nàng ấy thật sự đi tới Huyền Cực Châu? Thậm chí còn… còn hạ cổ với Tùy Ly?

A Tiếu khẽ cắn môi, cũng không dám cứ như vậy nói ra tộc nhân của mình, trước tiên nàng ấy nói: “Mời đạo quân ngồi xuống, ta dẫn cổ cho đạo quân…”

Người Phục Hi tông kinh ngạc mà nhìn về phía A Tiếu, bây giờ mới biết thị nữ đi theo bên cạnh Ô cô nương, thì ra cũng không phải là người bình thường.

Tùy Ly mím môi: “Nếu ta trúng cổ, tất nhiên nàng cũng trúng.”

A Tiếu nghe thế, nhất thời cũng không nói rõ được là trong lòng có tư vị gì.

Tộc nhân của nàng… Có thể nào… Có thể nào như thế…

Hại Tùy Ly cũng thôi.

Có thể nào hại A Tinh chứ?

A Tiếu mạnh mẽ tự trấn tĩnh nói: “Máu của ta từng dùng để nuôi nấng vô số cổ độc, nếu những cổ đó sinh hạ đời sau, cũng sẽ có phản ứng với máu của ta như bình thường. Mời đạo quân ngồi xuống, đừng vận khí huyết…”

Lúc này sắc mặt của mọi người trong Phục Hi Tông đã cực kỳ khó coi.

Xuống tay với Tùy Ly thì cũng như là tổn hại căn cơ của Phục Hi Tông.

Thủ đoạn thế này, sao có thể không làm bọn họ phẫn nộ, không ghét bỏ?

Không lâu sau Nghệ Thăng đạo tôn cũng tự mình tới, đứng ở một bên xem A Tiếu dẫn cổ.

Tuy áp lực của A Tiếu lớn, nhưng dù ngày xưa nhát gan, lúc này cũng gian nan mà đứng vững.

Nàng ấy cắt cổ tay ra, đổ máu vào trong chén.

Người khác thấy thế, không khỏi nhíu mày: “Cách này… Trông giống như là tà thuật gì đó.”

Trên Huyền Cực Châu không nghe nói về cổ độc, tất nhiên bọn họ cũng chưa từng gặp qua.

Chỉ cảm thấy thứ này nhìn thật sự rất tà.

“Ngược lại ta đã nghe về chỗ thần kỳ của cổ, nói là có cổ còn có thể chữa cho người chết, làm thịt mọc ra từ xương trắng…” Tứ trưởng lão nói.

Người khác không nhịn được chửi thầm, vậy không phải nghe càng tà tính hơn sao? Không cần tu luyện, chỉ dùng cổ thôi? Cổ kia là sâu nhỉ? Thật sự quái dị.

Chỉ là Nghệ Thăng đạo tôn tự mình tọa trấn, cũng chưa từng nói nửa câu không tốt, đương nhiên bọn họ càng không thể nói cái gì.

Nhưng mà không biết qua bao lâu.

Miệng vết thương trên tay mà Tùy Ly cắt ra, cũng sắp khép lại, cũng không thấy có cổ trùng chui ra.

A Tiếu ngơ ngác nói: “Là… Cổ bạc đầu. Sao lại thế?”

“Đây là ý gì?” Người khác vội hỏi.

A Tiếu lẩm bẩm nói: “Cổ bạc đầu chính là một đôi cổ, có một cái một đực chia ra ở trong cơ thể của hai người. Cổ đực sẽ động theo cổ cái. Cổ cái chưa động, làm sao có thể dẫn cổ đực ra được chứ?”

Bình Luận (0)
Comment