Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 270

Chương 270 -
Chương 270 -

Tùy Ly muốn nói cho Ô Tinh Tinh biết, không cần quá lo lắng cho Diệp Chỉ Quân. Tất nhiên đại sư tỷ của Phục Hi tông là vị trí mà không phải người nào cũng có thể ngồi lên được, Diệp Chỉ Quân rất có bản lĩnh.

Chỉ là có Tân Ngao ở chỗ này, hắn không tiện nói với Ô Tinh Tinh.

Cho nên cũng chỉ nhìn Ô Tinh Tinh vội vàng gọi người, nói muốn đi vào trong đại lao dẫn người ra.

Ngoài mặt Tân Ngao không được vui vẻ cho lắm: "Là loại người gì, để cho Đế cơ lo lắng đi đến đại lao như thế..."

Tùy Ly nhàn nhạt nói: "Nếu bệ hạ gặp nạn, nàng nhất định sẽ còn sốt ruột lo lắng hơn lúc này. Chỉ là bệ hạ sẽ không có ngày đó, đúng không?"

Tân Ngao suy nghĩ một chút, trái lại cũng đúng.

Một chút không vui trong lòng cũng biến mất sạch sẽ.

Bởi vì trước đó vài ngày, bởi vì Ô Tinh Tinh gặp phải ám sát, hôm nay đi ra ngoài, bên cạnh nàng có không ít người đi theo.

Vốn Tùy Ly cũng muốn đi, chỉ là khí huyết của hắn đã hao hết, không thích hợp lại vận động thêm. Với lại Ô Tinh Tinh đi đón Diệp Chỉ Quân, cho nên hắn cũng không đi theo.

Cứ như vậy đoàn người đi đến đại lao.

"Đế cơ chậm một chút, chậm một chút..." Cung nhân đi theo phía sau vừa gọi, vừa không ngừng khom người nâng váy của Ô Tinh Tinh lê.

Sau khi bước vào đại lao, chính là có chỗ khô có chỗ nước.

Gạch ngói ở phía trên đã bị hư hại, cũng không biết nước mưa của ngày nào rơi xuống, đọng ở chỗ trũng. Trong ngày thường, cứ mưa rồi lại mưa, nước đọng càng thêm nhiều.

Ô Tinh Tinh còn chưa phát hiện ra, cung nhân và binh lính đi theo phía sau, mỗi người hận không thể cõng nàng đi, rất sợ làm bẩn nàng.

"Đế cơ tới rồi." Trong phòng giam cách đó không xa, bỗng dưng Nguyên Chử lên tiếng.

Quần áo cả người của hắn ta đều vô cùng dơ bẩn, chỗ vạt áo còn dính chút máu. Mặt mũi của hắn ta cũng bị tiều tụy rất nhiều. Phát quan nghiêng lệch, lại có mấy phần chật vật.

Mà ngồi ở bên khác chính là Diệp Chỉ Quân.

Vạt áo của Diệp Chỉ Quân cũng dính đầy vết bẩn, nhưng trên mặt nàng ấy vẫn bình thản như cũ, sợi tóc cũng rất chỉnh tề.

Nguyên Chử: "Ngươi không vui sao? Xá nữ."

Diệp Chỉ Quân không để ý đến hắn ta.

Nguyên Chử cũng không tức giận, chỉ cười nói: "May mà cặp mắt kia của ngươi không nhìn thấy cái gì cả, nếu không bộ dạng hiện tại của ta bị ngươi nhìn thấy, chỉ sợ ngày sau ngươi lại càng không xem ta vào mắt."

Nguyên Chử vừa nói xong, Ô Tinh Tinh đã đi đến.

"Đại..." Ô Tinh Tinh muốn gọi đại sư tỷ lại lập tức nuốt về.

Bởi vì nàng nhìn thấy Nguyên Chử.

"Xá nữ." Ô Tinh Tinh không thể làm khác hơn là gọi tên ở thế giới này của Diệp Chỉ Quân, nàng nói: "Ta đến dẫn ngươi đi."

Diệp Chỉ Quân hơi nhấp môi, mỉm cười không dễ nhận ra.

Nàng ấy chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh Ô Tinh Tinh.

Nàng ấy không nhìn thấy bộ dạng của Ô Tinh Tinh, nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ hồn phách của nàng.

Là một con mèo, lông trên người đã dựng lên, ngay cả lỗ ta cũng dựng đứng.

Muốn sờ quá.

"Đế cơ thật sự đối xử tốt với Xá nữ." Nguyên Chử ho nhẹ một tiếng, ho ra chút máu, hắn ta vịn tượng chậm rãi đứng lên: "Chỉ là, Đế cơ không sợ bệ hạ giận cá chém thớt sao?"

Ô Tinh Tinh: "Mới vừa rồi ta đã nói với bệ hạ rồi."

Nguyên Chử dừng lại một chút, nói: "Trái lại bệ hạ đối xử với Đế cơ thật tốt. Nhưng sủng ái của đế vương sao có thể tùy tiện dùng như vậy?"

Ô Tinh Tinh cảm thấy mình không có ngốc.

Nàng nghiêng đầu hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?"

Nguyên Chử cười khẽ nói: "Đế cơ nhìn bộ dạng này của ta không cảm thấy đáng thương sao? Ta hy vọng Đế cơ để Xá nữ lại, miễn cho một mình ta ở chỗ này cô đơn."

Hắn ta vừa nói, vừa đi đến gần.

Ô Tinh Tinh nói: "Vậy thì không được.”

Nguyên Chử thở dài: "Vậy thật đáng tiếc." Nói xong, hắn ta vươn tay ra khỏi cửa nhà lao, cầm chặt cổ tay của Ô Tinh Tinh: "Bệ hạ không nên để cho Đế cơ đến nơi này.”

Ô Tinh Tinh bị hắn ta dọa sợ hết hồn, theo bản năng muốn tránh tay của Nguyên Chử, cố gắng lùi về phía sau.

Mà theo một trận lôi kéo này, nhất thời chỗ tay áo bị kéo lên, chỉ lộ ra một đoạn cổ tay sáng bóng.

Một đạo ánh sáng màu lam bỗng nhiên sáng lên từ trên tay của nàng, hoàn toàn khác với kim quang sau lưng. Lam quang kia yếu ớt, nhưng cũng không bị kim quang che lấp.

Nguyên Chử thấy lam quang này lập tức thay đổi sắc mặt.

Đó không phải là lam quang!

Mà là một đoạn phù văn!

Dưới sự rung động cực hạn, Nguyên Chử không tự chủ buông lỏng năm ngón tay ra.

Một tiếng "ba" giòn giã vang lên, là Diệp Chỉ Quân đánh thật mạnh lên mặt của hắn ta. Nguyên Chử bất ngờ không kịp đề phòng, hoàn toàn chưa từng đề phòng nàng ấy, nhất thời mặt bị đánh lệch.

Lúc quay đầu lại lần nữa, khóe miệng Nguyên Chử đã rịn máu, trên mặt cũng có dấu bàn tay rõ ràng. Nhất thời càng làm cho hắn ta thêm chật vật.

Chắc là lúc này Diệp Chỉ Quân dùng hết sức lực.

Trong đáy mắt của Diệp Chỉ Quân hiện ra một tia lạnh lùng.

Chỉ là không đợi nàng ấy ra tay.

"Đừng động!" Nguyên Chử sầm mặt quát lớn một tiếng.

Tất nhiên Diệp Chỉ Quân không quan tâm đến hắn ta.

Nguyên Chử lại nói: "Ngươi muốn nàng chết sao?"

Lúc này Diệp Chỉ Quân mới hơi dừng lại.

Mà trước mặt Nguyên Chử cũng không rãnh chơi đùa với nàng ấy.

Nguyên Chử nhìn chằm chằm vào tay của Ô Tinh Tinh.

Diệp Chỉ Quân dần có chút không nhịn được.

Nhìn tay trắng như tuyết của người ta làm gì? Tên lưu manh à?

"Ngươi có biết trên tay mình có vật gì không?" Nguyên Chử cố gắng bình tĩnh nói ra từng chữ.

Là vật gì?

Ô Tinh Tinh từ từ nghĩ đến. Đúng, chắc là có. Nhưng sau khi đi vào trong gương Hoa Duyên, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy nó lộ ra hình dạng. Nàng giơ tay sờ lên tay còn lại, hỏi: "Ngươi nói chính là phù văn sao?"

Bình Luận (0)
Comment