Vào lúc này thật sự có chút sợ hắn.
Ở chỗ này ai cũng là người phàm.
Nàng ta cũng không có bảo vật mà sư tôn và các sư thúc cho...
"Xem ra ngươi và Phiêu Miểu tông đều có địch ý đối với nàng." Tùy Ly lạnh nhạt nói: "Nếu như thế..."
Hắn đứng lên: "Người đâu, bắt nàng ta lại."
Thanh Ngưng trợn to hai mắt: "Sao đạo quân có thể làm như vậy? Ngươi và ta đều là người trong đại tông ở giới tu chân, nếu tương lai thoát khỏi gương Hoa Duyên, ngươi sẽ phải giao phó như thế nào?"
Sau lưng Thanh Ngưng đã nhễ nhại mồ hôi lạnh.
Lúc trước nàng ta có Việt Cơ bảo vệ, Việt Cơ "bán thân" đổi lấy cuộc sống bình yên không lo ăn mặc cho hai người. Nguyên Chử của Vô Cực môn cho nàng ta mấy phần mặt mũi, làm cho Tiết công cũng nói chuyện khách sáo hơn nàng ta.
Hôm nay mới giật mình nghĩ đến, đây là triều đại gì? Loại người như các nàng vậy, không phải quý tộc, trong tay không có gì có thể dựa vào, cũng không quá khác biệt so với tôi tớ trong phủ.
Quý tộc hạ đao xuống, các nàng cũng chỉ đưa cổ ra mà thôi.
Việt Cơ thấy vậy, sao có thể chịu để cho hắn mang người đi. Nàng ta hành động bất tiện, chỉ có thể bò về phía trước, liều mạng bắt lấy vạt áo của Tùy Ly: "Công tử chậm đã, không biết con bé đã làm sai chuyện gì... Công tử, trước tiên công tử phải nói cho rõ ràng mới được..."
Nàng ta mơ hồ nghe được đại tông gì đó, cũng không có nghe rõ đó là ý gì.
Trái lại Thanh Ngưng nghĩ ra cái gì đó, nàng ta cắn răng nói: "Ngài quên rồi sao? Nương của ta mới vừa cứu mạng nàng. Ngài đây là muốn lấy ơn báo oán sao?"
"Nàng ta cứu, có liên quan gì đến ngươi? Huống chi ngươi nghĩ ta không biết, hôm đó nô tì bên cạnh ngươi không có chỗ quái dị gì sao?"
Trong mắt Thanh Ngưng tràn đầy hoảng loạn.
Hắn phát hiện ra?
Không, ngày đó Nguyên Chử nói với nàng ta, phương pháp kia hết sức bí mật...
Thanh Ngưng làm như không nghe nửa câu sau của của hắn, lại nói: "Nương ta xem ta như trân bảo, bà ấy lại là ân nhân cứu mạng của Đế cơ, nếu như ngài muốn bắt ta lại, chỉ sợ mỗi ngày nương ta đều sẽ rơi lệ, chờ lúc Đế cơ trở về, nếu nương ta khóc chết, còn ngài sẽ nói với Đế cơ như thế nào?"
Tùy Ly không muốn dây dưa với nàng ta nhiều như vậy, chỉ lạnh lùng hỏi: "Ngươi thật sự xem người này là nương của mình sao?"
Thanh Ngưng bị hắn vạch trần tâm tư, nhất thời không dám đối diện với hắn.
Việt Cơ ngẩn ngơ ở đó, càng không hiểu bọn họ nói cái gì.
Tùy Ly lạnh nhạt nói: "Từ lúc ngươi bắt đầu động sát tâm, ta đã không muốn khai báo gì với người này, cũng không có ý định cho Phiêu Miểu tông một câu trả lời gì cả."
Thanh Ngưng chấn động trong lòng.
Hắn có ý gì?
Là muốn... Là muốn giết chết nàng ta trong gương Hoa Duyên sao?
Lần này Thanh Ngưng thật sự bị dọa sợ, nàng ta vội vàng đứng lên, muốn Việt Cơ cầu xin tha thứ cho nàng ta.
Nhưng rất nhanh binh lính đã đi vào cửa, cũng không có hỏi nàng ta bị tội gì, chỉ để ý đến chuyện bắt nàng ta trước.
Thanh Ngưng chật vật giãy giụa cũng không thoát được, chỉ có thể khó khăn ngẩng đầu lên nói: "Lúc nào ngươi có thể điều động được binh lính? Hoàng đến giao những quyền lợi này cho ngươi sao?"
Tùy Ly: "Sử dụng đầu óc một chút đi."
Thanh Ngưng nghe mấy chữ này, chỉ cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng.
Binh lính không để ý sự ngăn cản kêu gào của Việt Cơ, kéo Thanh Ngưng đi.
Tính cảnh như vậy làm cho những người trong phủ Sở hầu đều hoảng sợ run rẩy.
Sở hầu cũng không hiểu.
Sao đột nhiên vị công tử Tân Ly này lợi hại như vậy? Chưa từng nghe nói bệ hạ sủng ái hắn mà.
Dù sao hắn là con trai của Minh Châu phu nhân và nhị đệ đã chết!
Trước mắt Tùy Ly rất không thích mấy người có tâm tư cong vẹo.
Lúc trước những người này là hướng về Hoàng đế Thái Sơ, hắn cũng có thời gian đấu với mấy người này một trận.
Nhưng hôm nay lại động đến Ô Tinh Tinh.
Hắn lập tức cực kỳ chán ghét, chỉ muốn sử dụng thủ đoạn nhanh chóng mạnh mẽ trấn áp những người này lại. Đừng nói Hoàng đế Thái Sơ đã có danh bạo quân, ngay cả hắn cũng không ngại danh tiếng tàn bạo.
Tùy Ly không quay đầu lại đi ra ngoài, chỉ nói: "Suy nghĩ cho thật kỹ, rốt cuộc có phải con gái của ngươi hay không."
Việt Cơ kinh ngạc tại chỗ, nước mắt mới vừa khóc rơi đầu mặt kia cũng không để ý lau đi.
Tùy Ly cũng không lập tức rời đi.
Hắn hơi dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Sở hầu: "Tân Quy ở chỗ nào?"
Sở hầu nhìn hắn, trong lòng còn chưa hoàn hồn lại, nhất thời lắp bắp không ra lời: "Ngươi, ngươi..."
Tùy Ly không kiên nhẫn nói nhiều với gã, lạnh lùng nói: "Bị bệnh, không phải chết."
Sở hầu giật mình một cái, thầm nghĩ ai dám coi hắn là người chết chứ?
Sở hầu nghĩ đến bây giờ đã không có Vô Cực môn làm chỗ dựa, gã đã rơi vào thế hạ phong, không dám tùy tiện đối nghịch với hoàng đế.
"Dẫn công tử Tân Ly đi gặp Tân Quy."
Gia nô lên tiếng đáp lại, vội vàng đi trước mở đường, dần Tùy Ly đi.
Tùy Ly vào cửa, chỉ nói một câu: "Ngươi không cần phải nhớ mong Đế cơ nữa, ít ngày nữa Đế cơ sẽ thành thân với ta."
Tùy Ly nói xoay, xoay người rời đi.
Cứ như vậy đi ra phủ Sở hầu, hắn mới cảm thấy tức giận và tàn bạo trong lòng đã biến mất hơn rất nhiều.
Mà ở bên kia Tân Quy còn chưa kịp phản ứng, chỉ run rẩy nói: "Hắn, hắn nói gì vậy?"
Gia nô há miệng sợ sệt lặp lại.
Tân Quy gạt phăng bộ trà đặt trên bàn: "Hắn, hắn điên rồi? Hắn và Đế cơ đều là con được nuôi dưới gối bệ hạ. Ai có thể phê chuẩn để hắn cứu Đế cơ?"
Tân Quy vừa nói xong, càng nghĩ đến chuyện ma ốm kia đang thị uy lại càng cảm thấy tức giận, không nhịn được phun ra một ngụm máu.