Tùy Ly đã đè vai y xuống: "Cha đừng nóng. Chuyện này chắc chắn là mưu đồ từ sớm."
Tùy Ly: "Ta muốn xuất cung một chuyến."
Tất nhiên Tân Ngao không có ngăn cản hắn.
Tân Ly thông minh, chỉ là thân thể bệnh tật, để cho hắn đi ra ngoài tìm người tất nhiên sẽ nhanh hơn.
Tân Ngao nhìn bóng lưng đi ra ngoài của Tùy Ly, trong lòng khó chịu.
Chỉ cảm thấy mình làm hoàng đế, luôn có chuyện phiền phức xảy ra. Còn không bằng lúc y làm tướng quân, khó chịu thì chém đầu người khác.
"Chuẩn bị ngựa, Túc vệ quân nghe lệnh của quả nhân..."
Phủ Sở hầu.
Sở hầu nghe nói Đế cơ mất tích, bị dọa sợ cho hai chân mềm nhũn, rất sợ Tân Ngao tính chuyện này lên trên đầu mình.
Không lâu lắm, chỉ thấy một người vội vàng chạy vào cao giọng báo cáo: "Công tử Tân Ly đến!?"
Tên ma ốm kia?
Đón tiếp hay không đón?
Sở hầu do dự hồi lâu, vẫn đi ra ngoài, lỡ như Tân Ngao lấy chuyện này để phát tác tức giận, nói gã không tuân theo hoàng thất thì làm sao? Hôm nay không có chỗ dựa Vô Cực môn, Sở hầu lại trở về thành Sở hầu nhát gan như chuột trong quá khứ.
Chỉ là gã đi chưa được mấy bước, đã kinh ngạc trợn to mắt.
Một nhóm cung nhân vây quanh một người đi vào cửa.
Vẻ mặt người tới lạnh nhạt hờ hững, mắt nhìn thẳng, từ cửa đi thẳng đến hậu viện.
Quần áo trên người của hắn bị gió thổi bay, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp ở phía dưới, Đôi chân dài kia đi rất nhanh, vượt qua cả gã.
"Đó là... Công tử Tân Ly?" Sở hầu vô cùng kinh ngạc: "Hắn biết đi bộ?!"
Hôm nay Việt Cơ còn bệnh nằm liệt giường, nàng ta và Thanh Ngưng nói nhỏ giọng nói chuyện. tâm trạng của Thanh Ngưng không tệ. Lúc nãy nàng ta nghe nói chuyện Ô Tinh Tinh mất tích, hôm nay nữ tử người phàm bị người ta bắt cóc, còn có thể có kết quả gì?
Thanh Ngưng cũng không suy nghĩ đến Ô Tinh Tinh nữa.
Lúc này mơ hồ nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài cửa.
Việt Cơ vui vẻ nói: "Chẳng lẽ là Đế cơ tới? Chỉ là lúc này sắc trời cũng đã muộn..."
Nàng ta mới vừa nói xong, cửa cũng đồng thời bị người bên ngoài đẩy ra.
Người đến, đi vào cửa.
Khuôn mặt của hắn tuấn mỹ, dưới ánh trăng, càng giống như mạ một tầng ánh sáng bạc ở bên ngoài, càng làm cho khuôn mặt trở nên trong trẻo lạnh lùng xuất trần, cao không với tới.
Thanh Ngưng thấy hắn, đầu tiên là ngạc nhiên mừng rỡ, ngay sau đó thì kinh ngạc giống như Sở hầu vậy.
"Ngươi có thể..." Đi bộ?
Thanh Ngưng còn chưa nói hết.
Tùy Ly đã vươn tay bóp lấy cổ nàng ta.
Dù hôm nay không có tu vi linh lực, nhưng lực lượng linh hồn của nam nhân vẫn vô cùng cường đại.
Cơ thể của hắn bệnh tật.
Nhưng lúc này cổ tay gầy gò, khớp xương rõ ràng, đè lên cổ của nàng ta, sức lớn đến mức làm cho Thanh Ngưng cảm giác được mình sắp bị bẻ gãy cổ rồi.
Nàng ta nghe hắn thấp giọng hỏi: "Có phải là ngươi hay không?”
Giọng nói uy nghiêm như tu la.
Vẻ mặt Thanh Ngưng trở nên cứng đờ
Đây là đang nói chuyện Ô Tinh Tinh mất tích... Lúc trước nàng ta đúng là muốn giết Ô Tinh Tinh, nhưng chuyện hôm nay thật sự không có liên quan gì với nàng ta cả.
Việt Cơ cho rằng Tùy Ly là tới giết "tàn dư của tiền triều", nàng ta hoảng sợ từ trên giường lăn xuống, vội vàng với tay muốn kéo lấy tay Tùy Ly, nhưng không với tới,
"Công tử Tân Ly tại sao lại muốn giết mẹ con ta?" Trái tim Việt Cơ đập rất nhanh, mồ hôi ướt đẫm áo, những vẫn giả vờ bình tĩnh hỏi.
Ngay cả nhìn Tùy Ly cũng lười nhìn Việt Cơ: "Không liên quan đến ngươi."
Vậy là Thanh Cơ đắc tội hắn?
Việt Cơ càng nghĩ không ra.
Nàng ta dập đầu mấy cái với Tùy Ly: "Cầu công tử nói cho ta biết, Thanh Cơ đã làm sai chuyện gì. ta nhất định sẽ dạy dỗ lại nó..."
Thanh Ngưng há miệng ra, nhưng lại không hít được một chút không khí nào.
Tùy Ly là tới chấn vấn nàng ta, hay là đã nhận định là nàng ta làm, đến đây giết nàng ta?
Thanh Ngưng nhìn khuôn mặt của Tùy Ly.
Cho dù ở trong gương Hoa Duyên, hắn vẫn cao cao tại thượng không cách nào với tới...
Trong lòng Thanh Ngưng không cam lòng, còn có một chút căm ghét.
Sự mừng rỡ khi nghe Ô Tinh Tinh mất tích đã tan thành mây khói.
Lúc này có cung nhân lảo đảo chạy vào cửa, hình như người này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Tùy Ly, cho nên hạ thấp giọng, nói: "Công tử, hình như nhóm người kia là quân phản loạn..."
Người bắt Ô Tinh Tinh đi... Là quân phản loạn?
Thanh Ngưng nghĩ đến thứ mà Việt Cơ đưa cho Ô Tinh Tinh, vậy có phải là tín vật của quân phản loạn hay không.
Tiện nghi cho Ô Tinh Tinh... Lúc này chỉ sợ còn chưa chết được.
Thanh Ngưng nghĩ đến chỗ này, trong đôi mắt nhìn Tùy Ly toát ra một chút ý cầu xin tha thứ, trong mắt nàng ta có chút nước mắt yêu kiều, hoàn toàn khác với sự lạnh lùng cao ngạo ngày thường.
Tùy Ly buông tay ra.
Thanh Ngưng lập tức ngã ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên, trên mặt đã có dấu vết nước mắt.
"Bây giờ đạo quân đã biết đang oan uổng ta rồi đúng không?"
Nhưng khi nàng ta nhìn vào đôi mắt của Tùy Ly, lại phát hiện người này vẫn không lộ ra chút tình cảm nào.
Trái lại, hình như đôi mắt của hắn càng trở nên lạnh lùng hơn.
"Tại sao ngươi lại nhất định muốn giết nàng?" Tùy Ly hơi cúi đầu hỏi nàng ta.
"Ta... Ta không biết ngài đang nói gì?”
Tùy Ly cúi người xuống, nhỏ giọng nói: "Là ý của ngươi? Hay là Phiêu Miểu tông?"
Phiêu Miểu tông?
Tại sao hắn lại cho rằng đó là ý của Phiêu Miểu tông... Trong mắt Thanh Ngưng có ánh sáng gì đó lóe lên, tự cảm thấy tìm được một chỗ để đổ tội. Nàng ta không suy nghĩ đã nói: "Là ý của tông môn... Ta, ta cũng là khó vi phạm mệnh lệnh."
Tùy Ly: "Đúng không?"
Đôi mắt của hắn mang theo mấy phần dò xét: "Ngươi không có nói thật."
Trái tim Thanh Ngưng đập thật nhanh.